Tần Chấn Đông là cha ruột của Tô Lan Huyên nên đương nhiên cũng phải có mặt.
“Con rể, hôm nay con thật đẹp trai quá. Con gái của cha thật có mắt nhìn người. Lát nữa nhất định phải uống với cha vài ly, không say không về” Tần Chấn Đông nói một câu tương tự như Tô Khánh Thành.
Lãnh Phú Cường nhìn về phía Lục Đồng Quân, hai người cha vợ sao?
Lục Đồng Quân khẽ giải thích với Lãnh Phú Cường: “Là cha ruột của bà xã tôi.”
Đây là cha ruột, vậy Tô Khánh Thành là chính là cha nuôi
rôi.
Người đời chỉ biết rằng Tô Lan Huyên có một người cha tên là Tô Khánh Thành, nhưng không ai thực sự biết rằng cha ruột của cô chính là Tần Chẩn Đông.
Khi Tần Chấn Đông bị bắt, vụ án đó không phải do Lãnh Phú Cường phụ trách.
Nhiệm vụ chính của ngày hôm nay là bắt được Tần Kiều Lam nên Lãnh Phú Cường cũng không hỏi người khác về chuyện gia đình của họ.
Lục Đồng Quân nhìn thấy có người ngồi sau xe, trước đó anh vẫn chưa nhìn thấy người này bao giờ nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể đoán được.
Bà ấy chính là mẹ ruột của Tô Lan Huyên, Lệ Thu Uyển.
Lệ Thu Uyển và Tô Lan Huyên trông rất giống nhau.
Lục Đồng Quân cũng không biết người bên cạnh Lệ Thu Uyển.
Người đi theo Lệ Thu Uyển và Tần Chấn Đông thì Lục Đồng Quân sẽ không ngăn cản họ.
“Cha vợ, mẹ vợ. Xin mời vào trong ạ?
Lần đầu gặp mẹ vợ, Lục Đồng Quân vẫn phải cư xử cho phải phép.
Lục Đồng Quân tuấn tú lịch sự, bất kể về hoàn cảnh gia đình hay năng lực thì anh đều vô cùng xuất sắc.
Trước khi Lệ Thu Uyển biết người mà Tô Lan Huyên kết hôn chính là Lục Đồng Quân, bà ấy đã nghe nói về Lục Đồng Quân rồi.
Đương nhiên Lệ Thu Uyển vẫn rất hài lòng về người con rể này.
Cha ruột và cha nuôi đều đã ở đây, làm sao mà cha đỡ đầu Lý Kính Hòa và mẹ đỡ đầu Lưu Lệ Phương lại không tới được chứ.
Ngay khi Tần Chấn Đông và những người khác được dẫn vào hội trường thì hai vợ chồng Lý Kính Hòa cũng tới ngay.
Bây giờ, ba người cha và hai người mẹ đã tề tựu đông đủ.
Tô Lan Huyên mặc váy cưới đang ở trong phòng nghỉ ngơi, cô dùng tai nghe của Lục Đồng Quân nói chuyện thì mới biết được Lệ Thu Uyển và Tần Chẩn Đông đã đến. Tô Khánh Thành cũng ở đây.
Tô Lan Huyên thầm nghĩ không hay rồi. “Hỏng bét rồi”.
“Chị à, có chuyện gì vậy?” Lâu Yến Vy xốc lại tinh thần: “Có phải Tần Kiều Lam xuất hiện rồi không?”
“Không, là mẹ của chị xuất hiện” Tô Lan Huyên nói: “Lão Tô vẫn còn chưa biết chuyện mẹ chị còn sống. Nếu như để ông ấy nhìn thấy thì nói không chừng còn tưởng rằng xác chết vùng dậy nữa”
Sự thật đã chứng minh rằng những lo lắng của Tô Lan Huyên là đúng.
Sau khi Tô Khánh Thành gặp mặt chào hỏi ông cụ Lục thì ông ta mới phát hiện khách ở đây hôm nay không phải là người trong giới, đa số đều không quen biết nên không thể nói chuyện với nhau. Ông ta đang nghĩ đến việc đi gặp Lục Đồng Quân, khi vừa đi ra khỏi sảnh cưới thì đã đụng độ Lệ Thu Uyển.
Người đã chết hơn mười năm đột nhiên lại xuất hiện, dung mạo không mấy thay đổi nên vừa nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra. Có thể tưởng tượng ra phản ứng của Tô Khánh Thành khi nhìn thấy Lệ Thu Uyển như thế nào.
Tô Khánh Thành sửng sốt vài giây rồi dụi dụi mắt và tự lẩm bẩm: “Chậc chậc, chắc là bị hoa mắt”
Tần Chẩn Đông nói: “Cái gì mà hoa mắt chứ? Đây là người vợ đã chết hơn mười năm của ông, là mối tình đầu của tôi và đồng thời là mẹ của con gái tôi”
Tất cả mọi người: "..” Mối quan hệ này thật là phức tạp.