Trần Hương Thủy thật sự không dám nói cho ai khác biết, là do bà ấy đã làm lạc mất cậu bé, bà ấy nghĩ, bất luận đối phương có yêu cầu gì thì bà ấy cũng sẽ chấp nhận hết, chỉ cần cậu bé có thế trở về.
Nếu như cậu bé thật sự có chuyện gì thì bà ấy sẽ rất có lỗi với con trai và con dâu của mình.
Trần Hương Thủy đã ra ngoài một mình.
Trần Hương Thủy rời khỏi chưa được bao lâu thì Tô Lan Huyên cũng nhận được tin nhắn.
“Con trai cô đang ở trong tay tôi, muốn tìm con trai thì hãy đến cầu Nhị Tiên, chỉ có thể đi một mình, nếu không thì tôi sẽ giết chết con trai cô đấy”
Tô Lan Huyên nhìn chằm chằm vào nội dung tin nhắn rồi bất giác nắm chặt lấy điện thoại
Cầu Nhị Tiên cách đó không xa.
Tô Lan Huyên lập tức lấy ra hai bộ đồ từ trong tủ quần áo, hai bộ quần áo này giống hệt nhau, đến cả kích cỡ cũng giống nhau.
Cô tự mặc một bộ, còn bộ kia thì vứt trên giường.
Tô Lan Huyền ra khỏi phòng và đi xuống đấu, Hạ Lăng đi từ ngoài vào và lên tiếng: “Mami, mẹ muốn ra ngoài sao
“Ừm. Mẹ ra ngoài một chuyến, con ở nhà chăm sóc em nhé” Tô Cam Huyện xoa đầu con trai rồi nói: “Tâm trạng của bà nội com không tốt, com và Bé Bảo phải quan tâm đến bà nhiều hơn nha”
“Mami, bà nội đã ra ngoài rồi ạ” Hạ Lăng nói: “Lúc nãy con thấy bà nội bắt xe đi rồi, hình như có việc gì đó rất gấp, con gọi bà mà bà không nghe thấy”
Trần Hương Thủy đã ra ngoài rồi sao?
Tô Lan Huyên căng thẳng, dường như có suy nghĩ gì đó thoáng qua trong đầu, cô liền thấy không ổn.
Cô nhận được tin nhắn do người bắt cóc con trai gửi đến, nói không chừng Trần Hương Thủy cũng nhận được.
“Hạ Lăng, mẹ ra ngoài đây, con nhớ không được chạy lung tung, không được rời khỏi nhà, có nghe không?” Tô Lan Huyên chỉ sợ lại có người ra tay với Hạ Lăng và Hạ Bảo.
“Dạ, mami, con biết rồi ạ” Hạ Lăng rất hiểu chuyện, cậu bé không gây rắc rối thêm cho Tô Lan Huyên, cậu biết bây giờ trong nhà đã rất loạn rồi.
Tô Lan Huyên dặn dò xong thì gọi điện cho Lâu Yến Vy: “Quần áo ở trong phòng chị…”
Tô Lan Huyên vừa gọi điện vừa đi ra bãi đỗ xe, cô lái chiếc Mercedes- Benz rất nhã nhặn, đó đã là chiếc ít nổi bật nhất trong nhà họ rồi.
Tô Lan Huyên vội vã đến cầu Nhị Tiên nhưng lúc ra khỏi khu dân cư thì gặp phải Lục Minh Húc.
Lục Minh Húc xách theo một cái bánh kem lớn, anh ta cũng nhìn thấy Tô Lan Huyên nên đi về phía cô.
“Chị dâu”
Tô Lan Huyên chỉ đành dừng xe lại.
Lục Minh Húc đi đến bên cạnh xe và hỏi: “Chị dâu, chị đi đâu đấy?
Trời đã sắp tối rồi, cửa hàng của em mới có loại bánh kem mới, em cố tình đem đến cho mọi người nếm thử này”
“Chị có việc gấp cần ra ngoài một chuyến” Tô Lan Huyên không nói rõ.
“Chị dâu, chị cũng đừng nên quá lo lắng về chuyện của Tứ Bảo, cảnh sát sẽ tìm được thẳng bé về thôi” Lục Minh Húc an ủi: “Sắc mặt chị rất tệ, phải tự giữ gìn sức khỏe nha chị”
Lục Minh Húc nói chuyện ôn hòa, nhã nhặn, dường như Tô Lan Huyên lại nhìn thấy Lục Minh Húc của trước đây nhưng hình như lại có gì đó khác thường, cô có một cảm giác không thế diễn tả được.
Sau khi Tứ Bảo mất tích, ngày nào Lục Minh Húc cũng đến nhà cũ của nhà họ Lục nói chuyện với ông cụ Lục, đả thông suy nghĩ của ông cụ và còn mang theo bánh kem hoặc đồ ăn ngọt đến nữa.
Tô Lan Huyên cũng chú ý thấy mỗi lần Lục Minh Húc đến đều ăn mặc rất giản dị, hầu như đều là áo thun mấy chục nghìn.
“Ùm, chị có việc bận, em vào tìm ông nội đi” Tô Lan Huyên đang vội đi nên không nói nhiều với Lục Minh Húc, cô khởi động xe rồi chạy thẳng ra khỏi khu phố.
Lục Minh Húc đứng im tại chỗ, nhìn theo chiếc xe của Tô Lan Huyên đang rời đi, ánh mắt càng lúc càng nặng trĩu.
Tô Lan Huyên vừa đi chưa được bao lâu thì một chiếc xe Mercedes-Benz cùng loại màu đen cũng được lái ra khỏi khu phố.
Chiếc xe đó được lái rất nhanh, cảm giác chẳng khác gì đang lái xe đua, bảo vệ ở cổng cũng không kịp nhìn rõ người lái xe là ai.
Màn đêm buông xuống.
Ở núi Thanh Thái.
Lục Đồng Quân đã lái xe lên lưng chừng núi, đoạn đường phía trước đang được thi công, không thể lái xe qua được.
Lục Đồng Quân hỏi thăm người trong đội thi công thì biết chỗ đó đã được thi công nửa tháng rồi, tất cả xe cộ đều không thể lên núi.