Mục lục
Truyện: Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi (full) - Tô Lan Huyên - Lục Đồng Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thi lễ, nói: “Hai chúng ta thật sự không hợp đầu, miễn cưỡng ở cạnh nhau cũng sẽ không có hạnh phúc. Cô xem hai chúng ta từ lúc quen biết đến bây giờ, có lần nào không đánh nhau cãi nhau không? Cứ như thể kiếp trước tôi đã đào mộ tổ tiên cô lên vậy.” 

Lâu Yến Vy nhíu mày, bỗng nhiên cảm thấy rất áy náy, muốn lên tiếng giải thích: “Tôi...”. 

Vạn Hoài Bắc cắt ngang lời cô ta, nói: “Tôi đều biết cả, trong lòng tôi cảm thấy có lỗi với tôi. Lần trước cô cướp đi sự trong trắng của tôi liền cảm thấy vô cùng ấy náy và hổ thẹn. Không sao đâu, làm đàn ông mà, nên rộng lượng một chút.” 

“Anh...” 

“Tôi thật sự không sao” Vạn Hoài Bắc lại cắt ngang lời cô ta: “Tôi tin, sau này tôi vẫn sẽ tìm được một người con gái không ghét bỏ người đã mất đi sự trong trắng như tôi. Cô đừng tự trách, nếu có thực sự cảm thấy rất có lỗi vậy thì hãy bồi 

thường cho tôi một chút về mặt kinh tế đi, cũng được đấy” 

Lâu Yến Vy: "..”. 

Nhìn Vạn Hoài Bắc đang tỏ ra tủi thân cầu xin sự tự do trước mặt, Lâu Yến Vy cảm thấy tràn đầy cảm giác tội lỗi, cô ta lập tức nói: “Anh yên tâm đi, tôi sẽ không bạc đãi anh đâu. Anh muốn bao nhiêu, bây giờ tôi sẽ đưa cho anh” 

“Cô dựa vào lương tâm mà xem nên bồi thường tôi bao nhiêu” Vạn Hoài Bắc khịt mũi, chỉ thiếu nước nặn ra hai hàng nước mắt, nói: “Cô thấy trinh tiết của tôi. đáng giá bao nhiêu thì đưa cho tôi bấy nhiêu.” 

Lâu Yến Vy đột nhiên tiến gần đến trước mặt Vạn Hoài Bắc, nhìn chằm chằm vào mắt anh ta, nói: “Trinh tiết của anh là cái gì? Dù anh có hay không, dù sao tôi cũng không có cái gọi là lương tâm đâu” 

Vạn Hoài Bắc: “...” “Ba triệu, không thể nhiều hơn đâu.” Lâu Yến Vy rút ba triệu ra, nói: “Cầm lấy đi.” 

Vạn Hoài Bắc nhìn chăm chú vào tờ tiền, hai tròng mắt suýt rớt ra ngoài: “Tiền âm phủ? Mẫu Dạ Xoa, cô chơi tôi đúng không? Tiền này dùng được à?” 

“Làm sao mà không dùng được? Chỉ là kén chọn chỗ dùng thôi, không dùng được ở dương gian thì sau này đến âm gian là có thể dùng được rồi.” 

Vạn Hoài Bắc siết chặt nắm đấm: “Coi như cô tàn nhẫn” Lâu Yến Vy bật cười: “Công tử bột, ngủ ngon nhé”. Nói rồi, cô ta trèo ra từ cửa sổ. 

Lâu Yến Vy định quay về phòng ngủ tiếp, nhưng cô ta bỗng nghe thấy có động tĩnh lạ thường. 

Trên mặt biển có động tĩnh. 

Lâu Yến Vy bước đến bãi biển, nhìn về phía mặt biển. Tiếng sóng vỗ càng lúc càng lớn. Thủy triều đang lên. Nước biển dâng lên không ít. 

Lâu Yến Vy đứng ở bờ biển quan sát một lúc lâu, cùng trời cuối đất đều là một mảnh tối đen như mực, cuối cùng chỉ còn lại tiếng sóng biển. 

Chẳng lẽ là ảo giác của cô ta? Lâu Yến Vy cũng không nghĩ nhiều, quay về phòng của mình. Ngày hôm sau. 

Mặt Trời đã lên. Bên ngoài cửa sổ vang lên âm thanh luyện tập. 

Vừa mở mắt, đập vào mắt là một nhóm thanh niên đang cởi trần chạy bộ vào sáng sớm. 

“Trai đẹp.” 

Lâu Yến Vy lao đến trước cửa sổ, nuốt nước bọt rồi ngượng ngùng tự lẩm bẩm: “Còn là một bầy sói con, chị rất thích, các sói con, đợi chị đến sủng hạnh các em." 

“Lau nước bọt của cô đi kìa, đừng tơ tưởng đến bọn họ, cũng không nhìn lại mình đã bao nhiêu tuổi rồi, trâu già gặm cỏ non” 

Giọng nói ngập tràn vẻ chán ghét, khinh bỉ của vd truyền đến từ phòng bên cạnh. 

Lâu Yến Vy trừng mắt nhìn anh ta: “Chỉ cho phép đàn ông các người gặm cỏ non còn không cho phép chị đây ăn hả? Chỉ cần bổn tiểu thư có kỹ năng tốt, đám sói con sẽ chạy xung quanh chị đây thôi”. 

Người phụ nữ này đúng là không biết an phận. 

Vạn Hoài Bắc nở nụ cười vô cùng lịch lãm phong độ, nói: “Người của Bóng Đêm không giống loại người không có tiết tháo như cô đâu.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK