Mục lục
Truyện: Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi (full) - Tô Lan Huyên - Lục Đồng Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giọng nói này thiếu chút nữa khiến Lạc Huy Hoàng sợ tới mức hồn lìa khỏi xác.

Lạc Huy Hoàng ngẩng đầu nhìn thấy Tô Lan Huyên đang ôm một đứa bé đi tới đây, anh ta vội vàng nói với người phụ nữ bên cạnh: “Ôm đứa bé lên xe chờ tôi”.

Tim người phụ nữ cũng đập nhanh hơn, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, bước chân có chút run rẩy. Cô ta không dám nhìn Tô Lan Huyên, đành ôm đứa bé bước nhanh ra ngoài.

Tô Lan Huyên liếc nhìn người phụ nữ đang rời đi và hỏi: “Đàn anh Lạc, người vừa rồi là ai vậy?”

“Chị gái của anh, con chị ấy bị bệnh. Chị ấy đưa đứa bé đến bệnh viện, bây giờ anh đưa chị ấy về” Lạc Huy Hoàng bình tĩnh nhìn đứa bé trong tay Tô Lan Huyên: “Tổng giám đốc Tô, đây là con của em sao? Trông thật đáng yêu”

Lúc trước, Lạc Huy Hoàng đều gọi thẳng tên của Tô Lan Huyên, một tiếng tổng giám đốc Tô này khiến cho Tô Lan Huyên có chút sững sờ.

Lạc Huy Hoàng kéo khóe miệng cười nói: “Tổng giám đốc Tô, hiện tại anh đang làm việc cho tập đoàn Huyện Quân của em. Anh mới nhận chức, vẫn chưa thành nhân viên chính thức.”

Đúng là Tô Lan Huyên không biết chuyện này, trong công ty có nhiều nhân viên như vậy, cô đâu thể biết hết mọi người.

Lạc Huy Hoàng tự giễu cười: “Tổng giám đốc Tô, trước đây anh không biết tự lượng sức mình, tưởng có thể cho em một cuộc sống tốt. Sau này anh mới biết em là vợ của Lục Đồng Quân, một bà chủ giàu có, thành ra không phải anh đang muốn cóc ghé ăn thịt thiên nga hay sao?”

Những lời nói thẳng thừng của Lạc Huy Hoàng khiến Tô Lan Huyên cảm thấy đặc biệt khó chịu, trước đây cô cũng không hài lòng lắm với Lạc Huy Hoàng.

Lần cuối cùng hai người gặp nhau là trước khi cô sinh em bé, cô và Lạc Huy Hoàng gặp nhau ở cửa thang máy của bệnh viện.

Tô Lan Huyên hỏi: “Anh làm ở khoa nào?

“Phòng công nghệ” Lạc Huy Hoàng bày ra cử chỉ kính cẩn khi gặp mặt cấp trên: “Tổng giám đốc Tô, trước đây chúng ta từng có hiềm khích, nhưng mà sau này vẫn hy vọng tổng giám đốc Tô có thể cho con đường kiếm ăn”

Lạc Huy Hoàng đã từng là một người theo chủ nghĩa đàn ông đích thực trước mặt Tô Lan Huyên, lúc đó cô cảm thấy việc anh ta coi trọng cô là niềm vinh dự của mình. Bây giờ, đột nhiên anh ta trở nên tôn trọng và thậm chí có chút hèn mọn khiến cô cảm thấy không quen..

Nhìn bề ngoài Lạc Huy Hoàng rất thành khẩn, nếu Tô Lan Huyên bụng dạ hẹp hòi, thực sự lấy việc công trả thù riêng vì chuyện lần trước thì cô đã trục xuất anh ta rồi.

Ngoài ra, trong mắt cô chỉ có các con mình nên cô không có rảnh rỗi quan tâm đến Lạc Huy Hoàng.

“Chỉ cần anh chăm chỉ làm việc, sau thời gian thử việc sẽ được lên chính thức thôi”

“Lan Huyên”

Khi Lục Đồng Quân trở về nhà họ Lục, anh biết được Tam Bảo bị sốt nên vội vã đến bệnh viện.

Tô Lan Huyên nhìn thấy Lục Đồng Quân, cô không nói gì thêm với Lạc Huy Hoàng nữa mà ôm con đi tới chỗ anh.

“Con thế nào rồi?” Lục Đồng Quân đỡ lấy đứa bé, Tam Bảo đã ngủ say rồi. “Hạ sốt rồi” “Anh đưa mọi người về nhà trước

Ba người ôm theo đứa bé trở về, Lạc Huy Hoàng đứng đó nhìn chằm chằm bóng lưng của Tô Lan Huyên, Lục Đồng Quân và Lâu Yến Vy một lúc, vẻ mặt anh ta dần trở nên thâm trầm.

Tô Lan Huyên lên xe của Lục Đồng Quân, cô lại nhìn thấy người phụ nữ đang ôm đứa bé trên xe của Lạc Huy Hoàng.

Tô Lan Huyên vừa nhìn qua, người phụ nữ vội vàng cúi đầu, trông có vẻ rất sợ hãi, dáng vẻ chột dạ.

Tô Lan Huyên cảm thấy kỳ quái, cố đáng sợ lắm sao? Bỗng nhiên Tam Bảo bật khóc.

Lúc này trong chiếc xe ô tô bên cạnh, đứa con của người phụ nữ cũng bắt đầu khóc.

Hai đứa bé lần lượt khóc khiến Tô Lan Huyên nhớ tới cảnh Tam Bảo và Tứ Bảo cùng khóc.

Người ta nói trẻ song sinh có thần giao cách cảm, khi khóc thì cùng khóc, khi ốm thì chỉ cần một người ốm thì người kia cũng sẽ ốm theo.

Tô Lan Huyên nhìn chằm chằm chiếc xe bên cạnh, cô hận không thể xuyên qua cửa kính xe để nhìn đứa bé.

Người phụ nữ sợ đến mức vội vàng dỗ dành: “Con gái yêu của mẹ, đừng khóc nữa. Mẹ biết con khó chịu. Con bị ốm, trong lòng mẹ cũng thấy khó chịu”

Hóa ra đó là một bé gái. Lâu Yến Vy nói: “Chị ơi, có phải Tam Bảo đói rồi không?”. Tam Bảo đã không ăn trong bốn tiếng, có khả năng là bé đói rồi.

Tô Lan Huyên vội vàng nói: “Tam Bảo, bây giờ chúng ta sẽ trở về, sẽ sớm có đồ ăn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK