Mọi người nhìn Lâu Yến Vy như thể họ đang nhìn một thứ gì đó khác thường vậy.
Người đàn ông to lớn đó có thể nặng hơn ba trăm cân đấy, Lâu Yến Vy có thể nhấc lên một cách dễ dàng rồi ném ra ngoài như vậy, giống như đang chơi đùa vậy.
Tô Lan Huyên cũng kinh ngạc nuốt nước bọt, cho dù cô đã từng chứng kiến Lâu Yến Vy đánh ngã Tân Nhã Viên, nhưng vẫn bị cảnh tượng này làm cho giật mình.
Tô Lan Huyên giơ ngón tay cái hướng về phía Lâu Yến Vy: “Đỉnh”
“Chuyện nhỏ thôi” Lâu Yến Vy vỗ nhẹ bụi trên tay hất tóc một cái: “Chị, đi thôi.”
Nếu không phải vì Tô Lan Huyên có mặt ở đây nên cô ta không muốn Tô Lan Huyên nhìn thấy cảnh tượng tàn bạo hơn thế, sẽ dọa cô sợ mất nên mới không ra tay.
Sau khi Tô Lan Huyên và Lâu Yến Vy về phòng, mấy người ở hành lang mới như vừa tỉnh lại từ trong mộng.
Người phụ nữ vừa rồi là ai?
Là nhân vật lớn gì trong thị trấn này mà lại hung hãn như vậy.
Nhân viên an ninh của khách sạn tỉnh táo lại, ra lệnh: “Hãy đưa hai người này ra ngoài, dọn dẹp sàn nhà đi”
Sau khi dặn dò xong, Luis, nhân viên dẫn Tô Lan Huyên lên tầng đi tới xin lỗi mọi người: “Xin lỗi vì đã quấy rầy sự nghỉ ngơi của quý khách. Khách sạn chúng tôi sẽ miễn phí bữa trà chiều cho quý khác để bày tỏ sự xin lỗi này.”
Tất cả mọi người đều không nói gì, lần lượt đóng cửa phòng lại, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi chuyện vừa rồi.
Luis liếc nhìn căn phòng của Tô Lan Huyên, nói với nhân
viên an ninh: “Lưu ý hơn với những vị khách trong phòng này, nhớ kỹ tuyệt đối không được động tới họ”
Danh tính thực sự của Luis là chủ của khách sạn này, thỉnh thoảng dùng thân phận người phục vụ khách sạn để quan sát kiểm tra khách sạn.
“Vâng, bà chủ” Sau khi dặn dò xong, Luis bỏ đi.
Hành lang yên tĩnh trở lại, Luis đi thang máy xuống tầng, thang máy mở ra, một người đàn ông vội vàng từ bên ngoài bước vào.
Cũng là khách của khách sạn này.
Luis bước ra khỏi thang máy, lùi sang một bên: “Kính chào quý khách”
“Ừm” Người này không phải ai khác, chính là Lệ Quốc Phong.
Lệ Quốc Phong liếc nhìn Luis sau đó đi thang máy lên tầng sáu.
Tô Lan Huyên ở phòng năm trăm lẻ tám, thật trùng hợp, Lệ Quốc Phong lại sống ở phòng sáu trăm lẻ tám, tỉnh cờ ở ngay trên đầu của Tô Lan Huyên.
Trong khách sạn.
Tô Lan Huyên mở cửa sổ nhìn ra xa, xa xa cô vẫn có thể nhìn thấy đám trẻ ăn xin ở bên đường.
Khu người nghèo và khu người giàu được phân chia quá rõ ràng.
Một bàn chân ở bên giàu sang phú quý, chân kia cũng có thể ở bên nghèo khổ khó khăn.
Tô Lan Huyên vén rèm cửa xuống, hỏi: “Yến Vy, người trong đất nước này quan tâm sao?”
“Chị, các chính sách của đất nước họ khác với chúng ta, sự phân chia giai cấp rất rõ ràng. Điều này không có gì đáng ngạc nhiên, cá lớn nuốt cá bé, kẻ nào phù hợp thì mới có thể sống sót được”.
Tô Lan Huyên cũng biết không phải nơi nào cũng có thể yên bình.
Vệ Đông mang hành lý lên tầng, sau đó lại đi ra ngoài.
Tô Lan Huyên và Lâu Yến Vy ở lại khách sạn nghỉ ngơi, chờ tin tức từ Lục Đồng Quân.
Lâu Yến Vy nằm trên ghế sô pha, vừa ăn trái cây vừa nói: “Chị, hai người họ người thì bị thương ở chân, người kia thì lại bị thương ở tay. Chị nghĩ làm thế nào để họ lại dám ra ngoài đó được vậy?”
Hai người tàn tật ra ngoài làm việc, hai người lành lặn thì đây ăn hoa quả nằm điều hòa.
Dáng vẻ thực sự giống với khách đến đây du lịch. Tô Lan Huyên cũng có chút không đành lòng, nhưng…
“Lâu Yến Vy, chị cảm thấy có lẽ em đã quá coi thường hai lão đại của Bóng Đêm rồi đấy”.
“Cũng phải, những người xung quanh anh rể ai cũng thân thủ phi thường cả”
Sau đó hai người họ cứ thể yên tâm nghỉ ngơi trong khách sạn.
Thời gian trôi qua rất nhanh.
Trời tối.
Toàn bộ thị trấn yên tĩnh lạ thường, trong lòng Tô Lan Huyên cảm thấy lo sợ, Lâu Yến Vy thì đã quen rồi.
Lúc này Tô Lan Huyên đi vào phòng tắm, phát hiện mái nhà tắm bị dột, nói đúng ra thì đã hình thành thành một thác nước nhỏ rồi.