Mục lục
Truyện: Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi (full) - Tô Lan Huyên - Lục Đồng Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Câu nói cuối cùng khiến Tần Kiều Lam rất đắc ý, Tứ Bảo chỉ cần cô thôi. 

“Bỏ đi, bỏ đi, cũng không trông mong được gì từ cậu” Tần Kiều Lam phất tay, ra hiệu cho thuộc hạ ra ngoài để mình tự chăm sóc đứa nhỏ. 

Hai ngày nay, vì chăm sóc cậu nhóc mà Tần Kiều Lam không được ngủ ngon giấc, cô ta buồn ngủ đến mức sắp mở mắt không ra nữa rồi. 

Điện thoại cô ta đột nhiên reo lên. Tần Kiều Lam một tay bế cậu bé, một tay nghe điện thoại. 

Đầu bên kia là giọng của Tần Chẩn Đông: “Kiều Lam, có phải con của chị con. đang ở trong tay con không? Quay đầu là bờ, mau chóng đưa thằng bé về đi, đừng u mê nữa” 

Tần Chấn Đông vừa mở miệng là đã nói giúp cho Tô Lan Huyên khiến Tần Kiều Lam liền cảm thấy khó chịu. 

“Cha, con không biết con cái gì cả, nếu như cha đã rửa tay gác kiếm đến giữ 

mộ cho người phụ nữ đó rồi thì hãy yên tâm mà làm một người đã chết đi, đừng quan tâm đến chuyện của thế giới bên ngoài nữa.” 

Cô ta vừa dứt lời thì Tứ Bảo liền ở lên hai tiếng. 

Lúc nãy cô ta vừa mới nói không biết con cái gì, bây giờ chẳng phải đang tự vả vào mặt sao? 

Tứ Bảo không khóc, chỉ là ở lên hai tiếng thôi, dường như cậu bé đang muốn nói cho người khác biết về sự tồn tại của mình. 

Lúc Tần Kiều Lam đưa mắt nhìn qua thì Tứ Bảo liền trề môi, lặng lẽ nhìn sang chỗ khác, cậu nhóc rất thông minh. 

Tần Kiều Lam: "..” Bây giờ đến cả một đứa trẻ miệng còn hội sữa mà cũng tinh ranh vậy rồi sao? 

Tần Chẩn Đông nghe thấy tiếng con nít khóc thì liền mắng Tần Kiều Lam đến vuốt mặt không kịp: “Cái đứa con gái bất hiếu này, nói chuyện với cha kiểu gì thể hả? Cha là cha của con, bây giờ con đang ở đâu, mau đưa thằng bé về đây, đừng ép cha phải ra tay, với cha thì chuyện tìm ra con dễ như trở bàn tay” 

Tần Kiều Lam đã đổi số điện thoại, Tần Chấn Đông phải bắt một người trong Địa Sát mới biết được số điện thoại mới của Tần Kiều Lam. Còn về phần bây giờ Tần Kiều Lam đang ở đâu thì ông ta thật sự không biết, lúc nãy ông ta nói vậy chỉ là gài Tần Kiều Lam thôi. 

Tần Kiều Lam làm việc cũng đã càng lúc càng cẩn trọng, cô ta chỉ dẫn theo những thuộc hạ mà mình tin tưởng thôi, những người khác trong Địa Sát đều không biết được hành tung của cô ta. 

Chu Á cũng không biết. 

Tần Kiều Lam ở đây gọi điện còn Tô Lan Huyên thì đã đi vòng ra phía sau nhà máy, men theo đường ống nước thải và leo lên lầu hai. 

Mặt mày Tô Lan Huyên nhem nhuốc, rất nhếch nhác, hai tay cô cũng đã bị thương trong quá trình leo trèo. Cô không có thời gian xử lý nên trông như hai tay đều dính đầy máu. 

Tô Lan Huyên nấp phía sau một cây cột lớn, quan sát có bao nhiêu người trên lầu, vị trí của mỗi người ở đâu. 

Tô Lan Huyên nghe thấy tiếng Tần Kiều Lam gọi điện thoại, cuối cùng Tần Kiều Lam tức giận tắt máy, làm Tứ Bảo sợ quá lại khóc lên. 

“Tứ Bảo ngoan, không phải dì nhỏ là con đâu” Tần Kiều Lam liền dỗ dành. 

Tô Lan Huyên khẽ tiến lại gần, tìm thời cơ, từng bước thay đổi vị trí, cuối cùng thì cũng đến được vị trí cách con trai chưa đến mười mét. 

Tô Lan Huyên nhìn Tần Kiều Lam bế con trai đi đi lại lại trong phòng, ru cậu nhóc ngủ, bên ngoài phòng có người đang canh gác, cô cũng không còn cách nào tiến lại gần hơn. 

Phòng không có cửa, Tần Kiều Lam để Tứ Bảo nằm úp trên vai mình, khẽ hát ru cậu nhóc. 

Tô Lan Huyên nấp sau góc tường, có thể nhìn rõ được khuôn mặt của Tứ Bảo, cô cảm thấy vô cùng kích động, đó là cục cưng của cô đấy. 

Tứ Bảo mở đôi mắt to, nhìn về phía Tô Lan Huyên, thật ra với thị lực của một đứa trẻ nhỏ như thế thì không thể nào nhìn thấy rõ được khoảng cách mười mấy mét, nhưng lúc Tứ Bảo nhìn về phía Tô Lan Huyên thì lại vui vẻ cười khì khì. 

Đó là sự liên kết của mẹ con với nhau. 

“A êu ơ!” Tứ Bảo quơ tay, cười hào hứng, dáng vẻ như muốn Tô Lan Huyên đến bế cậu nhóc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK