Mục lục
Truyện: Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi (full) - Tô Lan Huyên - Lục Đồng Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cho dù lúc trước Bóng Đêm đã từng bị thương nặng cũng chẳng thương tổn đến căn cơ chút nào. 

Căn cơ của Bóng Đêm đều ở trên hòn đảo này. 

Lục Đồng Quân ôm Tam Bảo lại: “Nếu thích thì cứ nán lại một thời gian đi, tôi bảo Jenny dẫn cậu đi tham quan” 

“Vậy thật tốt quá, cảm ơn anh rể” 

Lục Đồng Quân đưa cho Jenny một ánh mắt: “Dẫn cậu ta đi tham quan xung quanh một chút, nhưng đừng đi vào rừng rậm sương mù” 

“Vâng, lão đại” . Jenny dẫn Tô Hạo Trần rời đi. 

Tô Lan Huyên hỏi: “Vì sao không thể đi vào rừng rậm sương mù? Có gì nguy hiểm sao? Hay là?” . 

Sương mù bị sương mù bao phủ quanh năm, người đi vào hầu như đều không ra được” Lục Đồng Quân lời ít ý nhiều giải thích: “Hình như đến giờ con phải uống sữa rồi, để anh đi pha sữa bột”. 

Tin tức Lục Đồng Quân dẫn theo vợ quay về nhanh chóng truyền khắp cả đảo. 

Rất nhiều người đều tò mò rốt cuộc lão đại cưới người vợ như thế nào. Lâu lâu lại có người giả bộ đi ngang trước phòng để trộm xem bộ mặt thật của chị dâu trong truyền thuyết. 

Tô Lan Huyên mặc váy dài, mái tóc thả tung đang ngồi trên ghế thì phát hiện có người nhìn lén mình, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua. 

Chỉ một cái liếc mắt này, một cái quay đầu, cộng thêm gió biển thổi tung làn váy và mái tóc của Tô Lan Huyên lên, giống hệt tiên nữ hạ phàm. 

Thế là tin tức lão đại cưới tiên nữ lại lập tức truyền khắp cả đảo. 

Người đến trước cửa phòng nhìn lén càng ngày càng nhiều, Lục Đồng Quân. chỉ đơn giản đóng chặt cửa sổ, ngay cả cơm tối cũng ăn cùng Tô Lan Huyên trong phòng, không thèm ra ngoài. 

Tô Lan Huyên chê cười: “Anh đang giữ ngọc sao?” “Đám người này càng lúc càng không có khuôn phép, cần phải đặt lại quy củ.” 

Lục Đồng Quân đang nói thì máy tính phát hiện sự khác thường bên ngoài đảo, vẻ mặt anh đột nhiên nghiêm trọng. 

Tô Lan Huyên nhìn sắc mặt của Lục Đồng Quân, cô cũng trở nên căng thẳng theo. 

“Xảy ra chuyện gì vậy?” 

“Có động tĩnh” Lục Đồng Quân nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, lẩm bẩm: “Tại sao chuông báo động không kêu?” 

Hệ thống báo động được lắp đặt ở khắp nơi trên đảo, một khí có người đột nhập vào hoặc có hành động khác thường, hệ thống báo động sẽ được kích hoạt. 

Tô Lan Huyên tiến lại gần để nhìn, trong camera giám sát, ánh sáng không quá sáng sủa, rõ ràng, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy đường nét đại khái. 

Trong biển hình như có thứ gì đó. 

Hai vợ chồng họ nhìn nhau, Lục Đồng Quân định phát tín hiệu cho người canh giữ đảo nhưng Tô Lan Huyên đã vội vàng nói: “Ông xã, quỷ nước” 

Nghe vậy, Lục Đồng Quân liền đưa mắt nhìn theo, trong video trên máy tính, một người phụ nữ tóc dài bò lên từ dưới biển, mái tóc đã che hết cả khuôn mặt của cô ta, hai tay gầy đét, bò trên mặt đất tiến về phía trước. 

Cảnh đêm cùng với thứ vừa bò từ dưới biển lên thật khiến người ta phải kinh sợ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK