“Cái này phải hỏi chính em rồi.” Tô Lan Huyên cũng rất khó hiểu: “Hạ Lăng luôn rất bao dung cơ mà. Mau nói đi, em đã làm gì đắc tội với con chị rồi hả?”
“Chị, oan uổng quá” Tô Hạo Trần kêu than, kéo cánh tay Tô Lan Huyên: “Em cảm thấy bát tự của em và Hạ Lăng không hợp nhau. Đúng rồi, không phải ngày mai mọi người sẽ tiễn Hạ Lăng với Hạ Bảo đi sao?”
“Đúng vậy, chiều mai rời đi”.
Tô Lan Huyên bắt gặp về mặt chờ mong và hưng phấn của Tô Hạo Trần thì phì cười: “Yên tâm đi, anh rể em đồng ý rồi, em cũng đi cùng đi. Chị cũng đã nói với Lâu Yến Vy rồi, đến lúc đó cô ta cũng cùng đi đây.”
Tô Hạo Trần nói thầm: “Chị kêu chị ấy làm gì? Tô Lan Huyên liếc Tô Hạo Trần một cái: “Em sợ cô ấy?”
Tô Hạo Trần phỉ nhổ: “Cả ngày hung dữ hệt như một mụ Dạ Xoa, thời điểm dạy dỗ em chẳng dịu dàng bằng một phần ba của chị lúc dạy dỗ cháu trai”
“Cái miệng này càng ngày càng ngọt” Tô Lan Huyên cười đáp: “Đúng rồi, em cảm thấy Trương Thanh Tâm là người như thế nào?”
Buổi chiều, Tô Lan Huyên bắt gặp Trương Thanh Tâm đối xử với Tô Hạo Trần rất nhiệt tình, chưa kể hai người này ở cùng một chỗ quả thật rất hợp.
Tô Hạo Trần cũng đến tuổi đôi mươi rồi, nói chuyện yêu đương vô cùng bình thường.
“Cũng thường thôi, líu ríu cả ngày, ồn ào” Tô Hạo Trần đưa tay ngoáy lỗ tai đáp: “Chị, chị đừng nghĩ đến chuyện nối dây tơ hồng cho em nữa. Em chưa có suy nghĩ đến chuyện này”
"Em...
“Được rồi chị à, em cũng đói bụng rồi, đi thôi, đi ăn chút gì nào? Tô Hạo Trần ngắt ngang lời Tô Lan Huyên, nhanh chóng lôi kéo cô đi về sân trước.
Hạ Lăng đang uống đồ uống, thấy Tô Lan Huyên và Tô Hạo Trần cùng nhau quay lại liền nhíu mày. Vạn Hoài Bắc ở bên cạnh trêu ghẹo: “Hạ Lăng, mặt mày nhăn nhó như vậy làm gì. Cha cháu còn chưa ghen, chẳng lẽ cháu lại đi ăn giấm chua của cậu mình hả?”.
“Vạn lão nhị, chú vẫn nên suy nghĩ làm thế nào để đuổi được mẹ nhỏ đi đi. Những chuyện khác chứ đừng quan tâm”
Hạ Lăng bỏ lại những lời này rồi rời đi. Vạn Hoài Bắc: ".”. “Tên nhóc xấu xa này, không biết lớn nhỏ”
Hạ Lăng cũng không đi xa mấy, chỉ dịch một cái ghế nhỏ ra cách đó không xa đủ để nhìn thấy chỗ của Tô Hạo Trần.
Cậu bé phải theo dõi sát sao nhất cử nhất động của Tô Hạo Trần.
“Anh ơi, cho anh cải vi cá nướng này, cái này cha vừa mới nướng xong đấy.” Hạ Bảo cầm một cặp vi cá nướng chạy đến.
Hạ Lăng nhận lấy một miếng vi cá, vừa ăn vừa nhìn chăm chú Tô Hạo Trần bên kia.
Hạ Bảo ngồi xổm bên cạnh: “Anh, anh làm gì mà cứ nhìn chằm chằm vào cậu vậy? Đúng rồi, vừa nãy cha có nói, chiều ngày mai chúng ta phải ra đảo, cậu cũng muốn đi cùng.”
“Cậu cũng đi sao?” Hạ Lăng lập tức cảnh giác.
“Đúng vậy, anh à, có chuyện gì vậy?” Hạ Bảo chống cái tay mập mạp vào khuôn mặt tròn xoe của mình: “Anh, em phát hiện hình như anh không thích cậu cho lắm”.
Khi nói chuyện, Tô Hạo Trần thường nhìn thoáng qua bên này, Hạ Lăng không hề né tránh, ánh mắt của hai người chạm nhau giữa không trung.
“Sau này em tránh xa cậu ra một chút.” “Vì sao vậy?”.
“Đừng hỏi nhiều như vậy làm gì” Hạ Lăng không giải thích được, nếu cậu bé có thể nói ra được nguyên nhân đã nói thẳng cùng cha mẹ rồi.
Cậu bé chỉ biết là lần trước Tô Hạo Trần đến nhà họ, ánh mắt mà cậu lộ ra khi nhìn đám em trai rất đáng sợ.
Là ánh mắt vô cùng chán ghét.