Mục lục
Truyện: Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi (full) - Tô Lan Huyên - Lục Đồng Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trần Hương Thủy nghe đến cái tên này, cũng kích động nói: “Đúng, nhất định là Tần Kiều Lam”

Tần Kiều Lam có động cơ nhất.

Cảnh sát nói: “Tần Kiều Lam có động cơ cũng có thể có một loại khả năng.” Lục Đồng Quân tiếp lời của cảnh sát: “Nếu không phải kẻ bắt cóc thì nguy hiểm đã tăng lên rất nhiều”

Kẻ bắt cóc có khả năng vì sợ hãi thế lực của nhà họ Lục nên muốn giết đứa trẻ diệt khẩu.

Cảnh sát gật đầu đồng ý với lời của Lục Đồng Quân. Mà đúng lúc này người hầu đi vào: “Cậu chủ, mợ chủ, cậu hai đến rồi” Là Lục Minh Húc cùng với bạn gái anh ta Lê Cẩm Tú. Lúc đứa trẻ bị lạc, Trần Hương Thủy đang nói chuyện với Lê Cẩm Tú. Lê Cẩm Tú là giáo viên của Hạ Lăng, là cô ta cố ý đến đây cung cấp manh mối.

Lê Cẩm Tú cùng với Lục Minh Húc đi vào trong đại sảnh, ánh mắt liền nhìn về phía Lục Đồng Quân.

Còn đẹp trai hơn trên tivi.

Lê Cẩm Tú nhanh chóng thu hồi ánh mắt của mình lại, nho nhã nói: “Anh Lục, cô Lục, lúc đứa trẻ bị lạc tôi cũng ở đó”

Cảnh sát đã tìm Lê Cẩm Tú hỏi qua rồi, Lê Cẩm Tú cố ý đến nhà cũ của nhà họ Lục, Tô Lan Huyên không biết cô ta có ý gì.

Trần Hương Thủy kích động nói: “Đúng, lúc đó tôi đẩy xe em bé đợi cháu trai lớn tan học, gặp phải cô giáo Lê liền trò chuyện vài câu, cái xe em bé kế bên tôi mà

chỉ trong chớp mắt thì không thấy đứa trẻ đâu nữa”

Lê Cẩm Tú nói: “Ừm, chuyện quả thật như vậy, lúc đó tôi đang cùng bác gái nói chuyện học hành của Hạ Lăng, tôi còn trêu hai đứa trẻ vô cùng đáng yêu, đứa trẻ bị lạc ở trường học chúng tôi, nhà trường cũng có trách nhiệm. Anh Lục yên tâm trường học chúng tôi sẽ phối hợp giúp đỡ tìm đứa trẻ đó quay về”

Lục Đồng Quân khách sáo nói: “Cảm ơn cô giáo Lê”.

cửa trường học không có lắp camera giám sát lại cộng thêm là thời gian tan học, trước cửa trường học tấp nập phụ huynh đến đón những đứa trẻ, cũng có đầy xe, nếu như phải kiểm tra sợ là không dễ dàng.

Tô Lan Huyên vội vàng hỏi: “Cô giáo Lê, lúc đó cô đứng đối diện cùng với mẹ chồng tôi nói chuyện sao?”

Lê Cẩm Tú gật đầu: “Đúng vậy”.

“Vậy xe em bé để kể bên mẹ tôi, mẹ tôi không nhìn thấy nhưng xe em bé trong tầm mắt của cô, cô thật sự không nhìn thấy đứa trẻ bị ai bắt đi sao?”

Lời của Tô Lan Huyên khiến mọi người như bừng tỉnh.

Nếu như lúc đó Lê Cẩm Tú cùng với Trần Hương Thủy đứng ở tư thế đối diện nhau, quả thật có thể nhìn thấy xe em bé.

Trong lòng Lê Cẩm Tú vô cùng hoảng loạn, cô ta không ngờ dưới tình huống này Tô Lan Huyên vẫn có thể nhạy bén nhìn ra sơ hở.

“Có lẽ lúc đó tôi nói chuyện quá chú tâm với bác gái nên không có chú ý đến, của trường học có rất nhiều phụ huynh đến đón, cũng có nhà phụ huynh quen biết chào hỏi tôi, có thể là lúc này kẻ bắt cóc đã bắt đứa trẻ đi”

Lúc này tiếng khóc của đứa trẻ từ trên lầu vọng xuống, là tiếng khóc của Tam Bảo, Tô Lan Huyên nghe mà lòng đau như dao cắt.

Song thai đều có linh tính, sau khi Tứ Bảo bị bắt thì Tam Bảo thường hay khóc, bảo mẫu cũng không dỗ dành được.

“Mợ chủ”

Quản gia ôm một cái hộp lớn chạy từ bên ngoài vào: “Vừa nãy có người đến đưa bạo hàng đặt ở trước cửa, tôi nhìn phía trên viết tên của mợ chủ nên liền lấy vào”

Lúc này Tô Lan Huyên còn lòng dạ nào quan tâm ai gửi hàng đến. Cảnh sát nói: “Có khả năng là do kẻ bắt cóc gửi đến, hay là cô mở ra xem xem”

Vừa nghe nói có khả năng là kẻ bắt cóc, thần kinh của tất cả mọi người đều căng thẳng cực độ. .

Tô Lan Huyên định đi mở gói hàng, Lục Đồng Quân nói: “Để anh” Cái hộp này vô cùng lớp hoàn toàn có thể đựng vừa 1 đứa trẻ. Tô Lan Huyên gật gật đầu để Lục Đồng Quân đi mở.

cùng với động tác mở gói hàng của Lục Đồng Quân, tất cả mọi người trong đại sảnh đều chú ý đến, bầu không khí càng ngày càng nghiêm trọng.

Đột nhiên Lê Cẩm Tú kêu thét lên: “Các người xem có phải là máu không, dường như có máu từ trong hộp chảy ra”

Cùng với tiếng kêu của Lê Cẩm Tú, mọi người cũng chú ý đến. Tô Lan Huyên cảm thấy cả người lạnh toát, toàn thân đang run rẩy.

Lục Đồng Quân nhanh chóng xé cái hộp, khi mọi người nhìn thấy bên trong, Trần Hương Thủy bị dọa ngất đi, Lê Cẩm Tú che mắt kêu lên, ông cụ Lục chân mềm nhũn ngã trên mặt đất.

“A!!!” Cảm xúc của Tô Lan Huyên sụp đổ, sau khi hét lên liền ngất đi.

Thứ trong hộp không là gì khác mà chính là bàn tay bàn chân bị gãy của đứa tre.

Một cái tay gãy và một cái chân gãy. Máu chảy đầm đìa.

Sắc mặt Lục Đồng Quân cũng thay đổi, một tay đỡ Tô Lan Huyên một tay đưa cái hộp cho cảnh sát.

“Lập tức kiểm tra xem đây có phải là của Tứ Bảo không” Lục Đồng Quân lạnh giọng nói: “Điều tra camera giám sát ở ngoài cửa xem người gửi cái hộp là ai?”

Sự tình nghiêm trọng, đây không phải là kiểu bắt cóc bình thường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK