Mục lục
Truyện: Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi (full) - Tô Lan Huyên - Lục Đồng Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bạch Hồng Hoa đang bị một anh đẹp trai đến bắt chuyện. 

Người đẹp lạnh lùng Bạch Hồng Hoa đến ánh mắt cũng không thèm nhìn đối phương. 

Tô Lan Huyên vò đầu bứt tóc, cười nhạt nói: “Hai người chạy nhanh thật, tính khi nào quay về?”. 

“Chơi vài tháng trước đã, khó khăn lắm mới cho bản thân một kì nghỉ dài, em và Hồng Hoa định đi xem cực quang, thuận tiện tiếp nhận vài đơn hàng, kiếm thêm chút tiền, vẫn là làm công việc cũ thoải mái hơn”. 

Lâu Yến Vy đã lên kín lịch cho nửa năm sau. 

Nghe ý này, vẫn là thật sự không định quay về trong thời gian ngắn. 

Tô Lan Huyên chống tay vào lan can, như vô ý nói: “Cực khổ lâu như vậy, cũng nên thả lỏng một chút, xem ra lễ đính hôn của Vạn Hoài Bắc, em không đến kịp rồi” 

“Đính... lễ đính hôn?”. 

Lâu Yến Vy suýt chút nữa bị sặc nước dừa rồi: “Chị, chị nói lại lần nữa, lễ đính hôn của ai?”. 

“Vạn Hoài Bắc đó” Tô Lan Huyên nói: “Người ta cũng có tuổi rồi, đã sớm vượt qua độ tuổi thích hợp để kết hôn, trong nhà giục kết hôn cũng là bình thường, nghe nói xem mắt mấy lần, chọn ra người thích hợp trong số đó, lập tức liền đính hôn, hai người nhà họ Vạn háo hức ôm cháu. Có điều Vạn Hoài Bắc nói rồi, anh ta nếu đã là người của em, thế thì em có quyền ưu tiên lấy anh ta, nếu như em không quay về, thì xem như tự động từ bỏ quyền lợi” 

“Thật sao?” 

Lâu Yến Vy vui mừng từ trên ghế dựa ngồi bật dậy: “Em từ bỏ quyền lợi, cuối cùng cũng thoát khỏi tên công tử bột này mà không phải chịu trách nhiệm rồi, quả thật không thể nào sướng hơn. Chị, công tử bột nếu như đính hôn, chị thay em đi chút quà mừng, dù sao trước đây từng theo em, cũng không thể quá keo kiệt được, cứ lấy sáu mươi tỷ, số này nhiều may mắn” 

Tô Lan Huyên: "..”. 

Tô Lan Huyên vừa nghiêng đầu, nhìn thấy có một người đứng ở cửa cầu thang, trong lòng thấp thỏm, cô đang mở loa ngoài. 

“Chị? Chị, sao không nói chuyện nữa? T? Rớt mạng rồi à? Kẹt mạng rồi?” 

Lâu Yến Vy giơ điện thoại lên tìm tín hiệu, phía Tô Lan Huyên trở thành một màn hình tĩnh, sau vài giây, màn hình mới động lại, Tô Lan Huyên di chuyển ống kính sang phía cầu 

thang, vẫn là để tự Lâu Yến Vy nhìn đi. 

Lâu Yến Vy nhìn thấy Vạn Hoài Bắc sắc mặt tối thui đứng cửa cầu thang, dọa cô suýt chút nữa làm rơi điện thoại. 

“Chị, bên chỗ em hình như tín hiệu không tốt, em không nghe chị nói gì cả, ơ, tín hiệu không tốt thật, đứng hình rồi, em cúp máy trước nhé." 

 

Lâu Yến Vy tắt video, Tô Lan Huyên cảm thấy bầu không khí như ngưng động lại. 

"Khụ khụ." 

Tô Lan Huyên giả vờ ho khan vài tiếng, lúng túng cười nói: "Vạn Hoài Bắc đấy à, anh đến rồi, có chuyện gì không?" 

"Chị dâu, lão đại kêu tôi nói với chị một tiếng, tối nay anh ấy không về ăn cơm." 

"Chỉ vậy thôi hả?" 

Chuyện chỉ cần gọi điện thoại là được, còn cần Vạn Hoài Bắc phải đích thân đi một chuyến?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK