Câu cuối cùng mang theo ý trêu ghẹo.
Tần Chấn Đông đang nhắc đến hai chị em Tần Kiều Lam và Tần Nhã Viên, không thể nghi ngờ những lời này càng làm không khí khó xử thêm.
“Đồng chí lão Tần, con thấy cha chỉ mới uống chút rượu đã bắt đầu tư cho phép mình buông thả...”
Tô Lan Huyên còn chưa dứt lời, Lục Đồng Quân đã đưa cho cô một ánh mắt, ý bảo cô đừng nói gì cả, cứ để Tần Chấn Động tiếp tục nói đi.
Cồn vào người, lúc nói chuyện khó mà kiểm soát được, nên những lời sau khi uống rượu đều là thật lòng.
Mọi người cũng dùng tay lắng nghe Tân Chấn Đông nói.
Đôi mắt Tần Chấn Đông thấm ướt lệ, hai đứa con gái của ông ta không phải chết già, nên thân làm một người cha, trong lòng ông ta vẫn luôn chịu đựng đau khổ.
Nếu Lục Đồng Quân không cưới Tô Lan Huyên, làm thế nào mà Tần Chẩn Đông và Lục Đồng Quân có thể ngồi một chỗ uống rượu thế này chứ.
Tần Chẩn Đông lau mặt vài cái, ngửa đầu nhìn lên không trung cười chua xót, sau đó hét to: “Đến đây, mọi người cùng uống nào. Hôm nay chính là ngày tốt, tuy hai đứa con gái của tôi không còn nữa nhưng mà kẻ địch lớn nhất của tôi - Lệ Quốc Phong đã bị xử bắn vào sáng nay rồi. Đây quả thực là một tin tức tốt. Còn có tôi và Thu Uyển bị chia tách nhiều năm như vậy, phải chịu đựng bi kịch hôm nay, tất cả đều nhờ ơn lão tặc Lệ Quốc Phong kia ban tặng. Nhưng mà bây giờ ông ta chết rồi, chết thật tốt”
Tần Chẩn Đông cười lớn, tự mình uống vài ngụm rượu, những người còn lại không uống, bọn họ đều hiểu được trong lòng Tần Chấn Đông không thoải mái, rất khó chịu.
Đây là muốn mượn rượu để phát tiết.
Nhắc đến Lệ Quốc Phong mỗi người mỗi vẻ, Tô Hạo Trần nhìn thấy Tần Chẩn Đông cười sung sướng như vậy, âm thầm siết chặt tay.
Thấy mọi người đều không nâng ly, Tần Chấn Đông lại đi đến trước mặt Thượng Quan Âu: “Thế nào, ông cũng không chịu nể mặt sao? Thượng Quan Âu, tôi còn chưa tìm ông tính sổ đáy, ông không nói tiếng nào đã đưa con gái tôi ra nước ngoài, đi một lần mười mấy năm, ông có ý gì hả?”.
“Tôi thấy ông uống nhiều quá rồi” Lệ Thu Uyển giật lại bình rượu của Tần Chẩn Đông rồi giúp ông ta: “Đi thôi, vào phòng nghỉ cho tỉnh rượu nào?
Lệ Thu Uyển đưa Tần Chấn Đông đi rồi, Thượng Quan Âu buông chén rượu: “Tôi đi theo xem chút, mọi người cứ ăn tiếp đi”
Tần Chấn Đông uống say rồi, mọi người cũng chẳng còn tâm tình gì.
Lục Đồng Quân cũng uống không ít, Tô Lan Huyên định đưa Lục Đồng Quân về phòng thì nghe Hạ Lăng nói: “Mẹ, để con đưa cha về phòng cho”
Dù gì cũng là chủ nhà, cô không thể cứ vậy mà đi được. “Được.”
Tô Lan Huyên giao Lục Đồng Quân cho Hạ Lăng.
Lục Đồng Quân không uống nhiều lắm, đi đường có chút lung lay nhưng không phải không thể đi được, Hạ Lăng chỉ cần dắt đi là được.
Về đến phòng. Lục Đồng Quân đau đầu, đưa tay vỗ vỗ cái trán.
“Cha, cha nằm xuống trước đi” Hạ Lăng giúp Lục Đồng Quân cởi giày, sau đó đi rót chút nước.
Lục Đồng Quân tựa vào đầu giường, nhận lấy chén nước uống xong mới hơi tỉnh lại chút, nói: “Hạ Lăng, con xuống dưới ăn chút gì đi, cha chợp mắt một lát”
Hạ Lăng đứng ở bên cạnh giường muốn nói lại thôi: “Cha này, cha thực sự dự định để cho cậu cùng lên đảo sao? Đó chính là tổng bộ trung tâm của Bóng Đêm đó, dù sao cậu cũng là con của Lệ Quốc Phong, mà ông ta lại là thủ lĩnh Thiên Dạ. Bóng Đêm và Thiên Dạ trước nay vẫn luôn bất hòa”