Lửa giận của Tô Lan Huyên đã mắt đầu nổi dậy: "Dì xinh đẹp? Hàn huyên suốt một buổi chiều? Chẳng trách ở nhà mà cũng ăn mặc đẹp trai như vậy."
Hạ Lăng nói: "Còn không phải sao, gọi video cơ mà, cha cũng phải giữ gìn hình tượng đẹp trai khôi ngô của mình chứ".
Lục Đồng Quân đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, ra sức nháy mắt ra hiệu cho hai cậu con trai: "Có thể đừng nói nữa được không."
Hạ Lăng và Hạ Báo cùng đồng thanh: "Cha, cha đừng sợ, có bọn con ở đây" Lục Đồng Quân: "..."
Có hai ông cụ non này, anh đã có thể dự kiến cuộc sống tương lai của mình không mấy dễ chịu.
Anh thật sự muốn một đứa con gái, con gái mới là tri kỷ ngọt ngào nhất. Hạ Bảo nhìn về phía Tô Lan Huyên: "Con và anh trai bận rộn suốt cả một buổi
chiều, không làm phiền cha nói chuyện với mấy dì xinh đẹp. Mẹ, mẹ đúng là quá không thương người, không săn sóc đến cha rồi."
Tô Lan Huyên hừ lạnh một tiếng, cầm thấy cái xẻng nhỏ đồ chơi bên cạnh con trai: "Đi, chúng ta về phòng nói chuyện tử tế một chút."
Lục Đồng Quân giải thích: "Vợ, không phải như em nghĩ đâu!"
Hạ Lăng khoanh hai tay trước ngực: "Mẹ, mẹ xem mẹ xem, lại làm mấy thứ không thiết thực rồi, một cái xẻng nhựa có thể đánh đau người khác sao? Mẹ cầm cái này hù dọa ai đó?"
Lục Đồng Quân xua tay: "Vợ, anh... anh."
Còn chưa nói xong, Hạ Lăng đã nháy mắt với Hạ Bảo, Hạ Bảo lập tức cầm một cành cây nhỏ đến.
Lục Đồng Quân: "..."
Tô Lan Huyên: "..." Hạ Bảo đưa lên: "Mẹ, cho này, có bản lĩnh thì dùng cái này".
"Này này này này!" Lục Đồng Quân bối rối: "Hai đứa nhóc thối bọn con, kết phường hãm hại cha đúng không"
Hạ Lăng nói: "Cha, cha đừng sợ, mẹ không dám đâu" Lục Đồng Quân khóc không ra nước mắt: "Mẹ con nào không dám đâu." Hạ Lăng và Hạ Bảo lùi về phía sau mấy bước: "Mẹ, mẹ đánh thử chút xem, đánh xem có dám hay không."
"Đi, đi vào trong phòng hàn huyên chút xem trên đảo còn có mấy cô gái xinh đẹp nào, các người còn trò chuyện về cái gì" Tô Lan Huyên kéo quần áo của Lục Đồng Quân ra ngoài.
Hạ Lăng và Hạ Bảo liếc mắt nhìn nhau, lộ ra một ánh mắt xảo quyệt. Trong phòng ngủ.
Lục Đồng Quân cúi gục đầu xuống đứng, Tô Lan Huyên cầm cây roi ngồi: "Quỳ tấm giặt quần áo hay là vỏ sầu riêng, chọn một, dù sao đây cũng là nhà mình, ccửa đã đóng kín, không mất mặt của tổng giám đốc Lục đầu" .
"Vợ, bớt giận nào, đều là hai đứa nhóc thối kia hãm hại anh cả." Lục Đồng Quân ngồi xuống bên cạnh Tô Lan Huyên, bắt đầu phát huy mỹ nhân... Không đúng là mỹ nam kế..
"Lan Huyên, không thì chúng ta sinh thêm một đứa con gái đi, con trai lang bạt bốn bề, sau này khi hai ta về già, cuộc sống sẽ khó khăn."
"Đừng đánh trống lảng với em, nói một chút xem, trên đảo có bao nhiêu nữ? Cái gì mà trẻ tuổi nữa"
Lục Đồng Quân thành thật khai bảo: "Trên đảo tổng cộng có hơn ba nghìn năm trăm người, có năm trăm hai mươi nữ, nhỏ nhất ba tuổi, lớn nhất là bốn mươi tuổi"
"Đứa nhóc ba tuổi mà các anh cũng cho lên trên đảo?" "Đứa bé kia là trẻ mồ côi, giai đoạn ba tuổi của trẻ con, chính là lúc học mọi
thứ nhanh và tốt nhất" Lục Đồng Quân nói rồi nói, lặng yên cầm đi cây roi trong tay Tô Lan Huyên, thừa cơ ôm lấy Tô Lan Huyên, vành tai và tóc mai chạm vào nhau: "Lan Huyên, lâu lắm rồi chúng ta chưa làm chuyện chính rồi"
"Anh đứng đắn một chút cho em, em đang hỏi tội anh đó, Lục Đồng Quân, anh làm làm liều... A..."
Cách tốt nhất để phụ nữ ngậm miệng, đó chính là hôn cô ấy. Ở điểm này, Lục Đồng Quân đã lĩnh ngộ được tinh hoa.
Rèm cửa và đèn bên trong phòng đều là tự động, rèm cửa tự động từ từ khép lại, ngọn đèn màu trắng cũng tự động điều chỉnh thành màu da cam nhàn nhạt, tạo nên bầu không khí vừa mơ màng lại vừa mập mờ.
Cậu Lục đã lâu rồi chưa được ăn thịt, ngấu nghiến ăn một bữa no nê. Cơm chiều cũng tiết kiệm một bữa.