Lục Đồng Quân suy đi tính lại, so với việc để Chu Văn Triệt cứ ba hôm năm lần tìm Tô Lan Huyên xin hòa giải, chi bằng trả lại ân huệ này đi.
“Khi về anh sẽ bảo mẹ viết một lá đơn lượng giải, chuyện này em không cần quan tâm đâu” Lục Đồng Quân nhẹ nhàng xoa bóp đôi chân bị phù của Tô Lan Huyên: “Sao lại phù thũng giống... chân heo vậy”
Chân Tô Lan Huyên thuộc loại nhỏ nhắn trắng nõn, ngón chân cũng rất mượt mà, bị phù lên lại càng thêm mượt, đúng là có hơi giống chân heo.
“Đêm nay anh ngủ sofa” Tô Lan Huyên dùng chân đẩy nhẹ vào ngực Lục Đồng Quân, sau đó rút chân về đứng dậy kiêu ngạo đi về phía giường ngủ.
Có một cô Vợ vừa mềm vừa ấm, tại sao người ngủ sofa lại phải là Lục Đồng Quân?
Đó chắc chắn không phải.
Lục Đồng Quân mặt dày mày dạn chui theo vào ổ chăn, Tô Lan Huyên giả vờ tức giận: “Anh làm gì vậy?”
“Bà xã, anh làm ẩm giường cho em”
“Không cần” Tô Lan Huyên lẩm bẩm nói: “Nói em là chân heo, vậy chẳng phải anh ngủ cùng heo à?”
“Heo cũng tốt mà, rất có phúc, có thể ăn, có thể ngủ, có thể mập lên” Lục Đồng Quân vừa cười vừa ôm Tô Lan Huyên vào trong ngực: “Thật ra, anh thật sự cầm tinh con heo, không tin em sờ thử..”
“Đừng nháo, bỏ đôi tay heo của anh ra, Lục Đồng Quân, em giận rồi, em thực sự giận đó, ha ha, được rồi, em đầu hàng.”
Hôm sau.
Lục Đồng Quân đến bệnh viện tìm Trần Hương Thủy để viết đơn lượng giải, này cũng có thể làm cho Tô Lan Ninh được đối xử khoan hồng, hơn nữa cũng đã đợi bên trong lâu như vậy rồi. Phía bên Chu Đức Độ lại tác động thêm một chút, chỉ cần mấy ngày là Tô Lan Ninh có thể ra ngoài.
Tô Lan Huyên không rảnh đi quan tâm chuyện của Tô Lan Ninh. Tô Hạo Trần vẫn ở bên trong chưa ra được, Lệ Quốc Phong cắn chặt miệng hạ quyết tâm cho dù có chết cũng không khai.
Bàn cờ lại đi vào ngõ cụt.
Trước mắt Tô Hạo Trần không thể ra ngoài, nhưng lời khai của Lệ Quốc
Phong cũng không thể lập tức định tội Tô Hạo Trần được.
Hạ Lăng Hạ Bảo thường đến bệnh viện chơi với Trần Hương Thủy, Tô Lan. Huyên ở biệt thự Nam Sơn dưỡng thai cảm thấy hơi tẻ nhạt.
“Chị”
Lâu Yến Vy chạy đến trước mặt Tô Lan Huyên như một cơn gió.
Tô Lan Huyên giật mình, vỗ vỗ ngực: “Em gái của chị ơi, em có thể đừng hét to thế được không? Người chị yếu đuối này của em không chịu nổi, dọa chết cháu gái em rồi, chị chỉ hỏi mình em.”
"Chị, chị xác định là mang thai bé gái à? Đã siêu âm ra giới tính rồi à?”
“Cái đó thì chưa, chị với anh rể em đều cùng cho rằng là một bé gái”
Lâu Yến Vy nhìn chằm chằm vào bụng Tô Lan Huyên: “Chị, hay là chúng ta cược đi?”
“Cược cái gì?”
“Cược đứa bé trong bụng chị là một bé gái hay bé trai” Lâu Yến Vy nháy mắt nói: “Ba mươi tỷ, cược không?”
“Bài bạc chẳng có ý nghĩa gì? Trong tâm Tô Lan Huyên nghĩ ra một kế: “Đã cược phải cược lớn?
Lâu Yến Vy khinh bỉ nhếch nhếch miệng nói: “Chị, chị chắc chắn không keo kiệt chứ?”
"Khụ khụ” Tô Lan Huyên đảo mắt khinh bỉ, chột dạ nói: “Chị của em là loại người này sao? Em kiếm tiền cũng không dễ dàng, chị là đang giúp em tiết kiệm không phải sao?”
“Vậy nếu không cược tiền vậy thì cược gì?” Lâu Yến Vy lộ ra một nửa cơn tức giận.
Tô Lan Huyên cong môi cười: “Nếu em thua em phải đi gặp Vạn Hoài Bắc nói em thích anh ta”
“Thiệt tình cược mạo hiểm vậy sao?” Hai mắt Lâu Yến Vy mở lớn: “Chị, chị quá độc ác rồi.”
“Không dám chơi thì thôi.” Tô Lan Huyên dùng phép khích tướng: “Em là con gái, da mặt mỏng có thể hiểu được, nhưng đáng tiếc, cơ hội tốt để bẻ cổ Vạn Hoài Bắc như vậy mà em lại bỏ lỡ
Bạch Hồng Hoa chậm rãi đi tới, thấy Tô Lan Huyên đang giăng bẫy với Lâu Yến Vy, thầm nghĩ nhất định Lâu Yến Vy sẽ cắn câu.
Quả nhiên.
Lâu Yến Vy vỗ bàn: “Ai nói em không dám? Không phải chỉ là một câu nói thôi sao, chuyện nhỏ. Nếu chị thua chị phải kêu anh rể khiêu vũ vũ điệu xinh. đẹp, thế nào?”
“Chị còn chưa xem qua.” Tô Lan Huyên tỏ vẻ trầm tư trong chốc lát rồi nói: “Một lời đã định, Lâu Yến Vy, chị chờ em đi nói câu kia với Vạn Hoài Bắc”
"Ai thua ai thẳng còn chưa biết đâu.”
Bạch Hồng Hoa đứng bên cạnh và nói chen vào một câu: “Lỡ Vạn Hoài Bắc làm thật thì sao?”
Lâu Yến Vy không có phản ứng gì, cô ta không hiểu ý của Bạch Hồng Hoa là gì bèn hỏi lại: “Cái kia có liên quan gì đến tớ?”
Bạch Hồng Hoa: "..”
Không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngũ như bò.
Tô Lan Huyên chuyển đề tài: “Lâu Yến Vy, em hấp tấp như vậy có phải là đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Đúng rồi, em suýt chút nữa thì quên mất, chú Sơn Mao tìm chị”
Tô Lan Huyên thấy hơi ngạc nhiên, Hoàng Sơn tìm cô?
“Là vì chuyện của Lệ Quốc Phong à?”
“Em không biết, chị gặp đi rồi biết” Lâu Yến Vy cảm khái nói: “Thiên Dạ bây giờ đã không còn giống Thiên Dạ lúc trước nữa. Chúng ta thả Ngô Anh Phàm và Lương Vân Sơn ra phân cho bọn họ quản lý Thiên Dạ đi”
Nói thế nào đi nữa thì Thiên Dạ cũng là nơi mà Lâu Yến Vy và Bạch Hồng Hoa cùng nhau lớn lên, nhìn đến kết cục hiện giờ, trong lòng hai người đều thổn thức không thôi.
Tô Lan Huyên hỏi: “Chú Sơn Mao ở đâu?”
“Đang ở ngoài cửa, nói thế nào chú ấy cũng không chịu đi vào.”
Đối với Hoàng Sơn, Tô Lan Huyên cảm thấy hơi khó đoán.
Bên ngoài cửa lớn, Hoàng Sơn ngồi trên vệ đường hút thuốc, Tô Lan Huyên tiến lại gần: “Chú Sơn Mao”
Hoàng Sơn quay đầu lại, nhìn thấy Tô Lan Huyên bèn dập tắt điếu thuốc xuống đất: “Cô Tô.”
“Chú Sơn Mao, chú tìm cháu có chuyện gì vậy?”
“Có chút việc” Hoàng Sơn hơi do dự sau đó lại hỏi: “Lệ Quốc Phong, còn có thể ra ngoài không?”.
Tô Lan Huyên im lặng một lát sau đó lắc đầu.
Lệ Quốc Phong đừng mong ra ngoài.
Nghe vậy Hoàng Sơn bèn thở dài một hơi, sau đó đưa cho Tô Lan Huyên một bức ảnh đã ố vàng.
Tô Lan Huyên nhìn ảnh chụp, thấy hơi mơ hồ. Trên ảnh chụp là một bé gái nhỏ và một người đàn ông trẻ tuổi.
Người đàn ông trẻ tuổi nhìn có vài phần giống Lệ Quốc Phong.
“Đây... Đây là Lệ Quốc Phong sao?”
Hoàng Sơn gật đầu: “Đây là Lệ Quốc Phong, bé gái nhỏ bên cạnh chính là con gái của ông ta, cháu đoán xem là ai?”
Lệ Quốc Phong còn có con gái sao?
Tô Lan Huyên cẩn thận nhìn lại một lượt, cảm thấy rất quen mắt: “Người này nhìn có vẻ giống... Lâu Yến Vy?”.
“Chính là Lâu Yến Vy”
Tô Lan Huyên chỉ là đoán thôi, nhưng khi Hoàng Sơn khẳng định là điều đó là đúng cô cảm thấy vô cùng bất ngờ.
“Không phải Lâu Yến Vy là cháu gái ngoại của Lệ Quốc Phong sao? Tại sao giờ lại biến thành con gái rồi?”
Nếu Lâu Yến Vy biết chuyện này, vậy thì xong rồi.
“Chuyện này kể ra cũng rất dài, nếu không phải Lệ Quốc Phong không ra được, chú cũng không muốn nói chuyện này ra ngoài. Cháu cho rằng nguyên
nhân chủ ở lại mười mấy năm là vì cái gì? Có một phần nguyên nhân là vì mẹ cháu, còn một phần khác chính là bảo vệ bí mật này”
Hoàng Sơn nói: “Mẹ ruột của Lâu Yến Vy giống Thu Uyển, đều là con nuôi của nhà họ Lệ, mẹ ruột của Lâu Yến Vy không muốn thử súc sinh Lệ Quốc Phong biết đến sự tồn tại của Lâu Yến Vy, nên đã nói dối Lâu Yến Vy là con của bà ấy và người khác.”
“Vậy Tô Hạo Trần thì sao? Chú Sơn Mao, chú có biết thân thể Tô Hạo Trần thể nào không?”
Hoàng Sơn ngập ngừng rồi nói: “Nếu chú đoán không nhầm thì Tô Hạo Trần cũng là con của Lệ Quốc Phong, cùng cha cùng mẹ với Lâu Yến Vy. Mẹ ruột của Lâu Yến Vy tên là Hiểu Vân, được nhà họ Lệ nhận nuôi cách mẹ con ước chừng một năm. Tính cách Hiểu Vân nhu nhược, nhẫn nhục chịu đựng, sau khi sinh Tô Hạo Trần ra không bao lâu thì qua đời.”
Tin tức mà Hoàng Sơn mang đến thật khiến Tô Lan Huyên bị chấn động.
Quan hệ của nhà họ Lệ cũng thật quá rối loạn.
Người Lệ Quốc Phong thích chính là mẹ của cô, nhưng lại liên tục để cho người khác sinh con cho mình, rõ ràng ông ta lấy Hiểu Vân ra làm thế thân.
Thứ đàn ông cặn bã bậc nhất.
Hoàng Sơn nói: “Việc này chú đã chôn trong lòng không dám nói, tính tình của Lâu Yến Vy cháu cũng biết rồi. Nếu nó biết được mẹ mình bị Lệ Quốc Phong bắt nạt, biết thân thể của chính mình, e rằng có thể một đao chém chết Lệ Quốc Phong”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK