Mục lục
Truyện: Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi (full) - Tô Lan Huyên - Lục Đồng Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một cái tát này lực đủ lớn, trực tiếp đánh ngã người xuống đất, khóe miệng bật máu, chiếc nồi nước trong tay cũng rơi ra ngoài lăn lông lốc vào góc tường.

Bắp đùi của Chu Á đau không động đậy được, quần áo dính chặt vào da thịt. Nếu như kéo ra nhất định sẽ lôi cả da thịt ra theo.

Tân Kiều Lam bướng bình lau vết máu trên khóe miệng: “Chó thì mãi mãi là chó.”

“Cô!” Chu Á tức giận đến mức muốn động tay. Anh ta nhìn đến khuôn mặt uất ức thương tâm kia của Tân Kiều Lam, bèn nhãn nhịn đè nén lại: “Cô chủ, cô nhìn rõ sự thật đi, đi theo Chu Á tôi, tôi tuyệt đối không bạc đãi cô đâu”

Sau khi để lại những lời này, Chu Á kêu người đưa anh ta đến bệnh viện.

Ồn ào giữa Tân Kiều Lam và Chu Á, Lệ Quốc Phong ngồi trong phòng đều nghe rõ mồn một.

Sau khi Tô Hạo Trần đứng từ trên ban công nhìn thấy Chu Á rời đi, mới đóng cửa sổ lại: “Cha, Chu Á và Tân Kiều Lam bất hòa, có bất lợi gì với chúng ta không?”

“Hạo Trần, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ cách rời khỏi thủ đô”

Trong lời nói của Lệ Quốc Phong có chút lo sợ.

Nếu cứ tiếp tục thế này, ông ta sẽ tự đùa chết chính mình mất.

“Vậy có cần bảo chị dẫn đi không?” Tô Hạo Trần nói: “Hiện tại cảnh sát xung quanh cũng đang tìm chị ấy, chị ấy ở lại đây cũng không an toàn”

“Nếu nó muốn đến tìm chúng ta tự nhiên sẽ đến. Chỉ là đáng tiếc cho Bạch Hồng Hoa” Lệ Quốc Phong thương xót: “Cô ấy rõ ràng có thể rời đi, nhưng lại không chịu trở về mà cam tâm chịu chết”

Tô Hạo Trần không nói gì, chỉ yên lặng nhìn ra cửa sổ.

Trời đần dần sáng.

Nhà họ Vạn.

Hai tay Vạn Hoài Bắc vẫn bó bột, vừa hay đang ăn bữa sáng.

Ăn kiểu gì được?

Tất nhiên là chỉ có thể để người hầu giú Vạn Hoài Bắc rất xấu hổ ngại ngùng, nếu như anh ta có một cánh tay khoẻ mạnh thì đã không cần chật vật như vậy.

Lâu Yến Vy mang theo đôi mắt thâm như gấu trúc đi xuống, cả đêm cô chưa ngủ, cũng không ngủ được.

Lâu Yến Vy thấy Vạn Hoài Bắc phải nhờ người khác đút cho anh, khinh bỉ nói: “Anh không có tay chân à, giống như phế vật người hầu hạ”

Tâm trạng của Lâu Yến Vy không tốt, bây giờ lại bị không khí làm cho càng thêm khó chịu Vạn Hoài Bắc bất đắc dĩ, nhắc nhở nói: “Chị ơi, hai tay của tôi là chính chị đã phế đi đấy, cảm ơn”

“Gọi chị cái gì, tôi có già thế đâu? Gọi tôi là tiên nữ nhỏ” Lâu Yến Vy tùy tiện ngồi xuống, cầm lấy bánh quẩy ăn, nói: “Tay bị phế đi vậy còn chân thì sao?”

“Tôi không có khẩu vị nặng như vậy” Vạn Hoài Bắc không ăn nhiều lắm, ý bảo người hầu đi xuống trước, sau đó quay sang hỏi Lâu Yến Vy: “Tối qua ngủ thế nào?”

“Tay anh bị phế đi nên mắt cũng mù luôn hay sao? Không nhìn thấy đôi mắt thâm như gấu trúc đây sao?” Lâu Yến Vy chỉ chỉ vào mắt mình.

Vạn Hoài Bắc: “..”

Anh ta thật sự nói gì cũng đều là sai Đúng lúc này, di động của Vạn Hoài Bắc vang lên, tay anh không tiện với lấy, bèn nhìn sang Lâu Yến Vy: “Tiên nữ nhỏ, giúp tôi nghe điện thoại đi”

“Không rảnh” Lâu Yến Vy cũng không có nghe lời như vậy.

Vạn Hoài Bắc nói: “Có khi là tin tức bên Bóng Đêm, đã tra ra được nơi Bạch Hồng Hoa được chuyển đến”

Lời nói còn chưa dứt, Lâu Yến Vy nhanh chóng với lấy chiếc điện thoại, nhấn nút nghe.

Là Hạ Đình gọi điện thoại tới.

Câu mở miệng chính là: “Anh Vạn, chuyển trăm rưỡi tỷ qua đây, đang cần tiền gấp, Bóng Đêm cần chút kinh phí để hoạt động”

Thật đúng là thẳng thần, đòi tiền cũng hợp tình hợp lý như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK