Trước đây dáng vẻ của Lục Minh Húc cũng chính là không màng danh lợi như thế này. Sau khi Lục Minh Húc bị đuổi ra khỏi nhà họ Lục, anh ta cũng không chìa tay xin nhà họ Lục giúp đỡ, bất kể là chuyện trên công trường, hay là chuyện mở cửa hàng bánh ngọt, giống như là đã thực sự thoát ly quan hệ với nhà họ Lục vậy.
Cũng chính vì vậy mà cô và Lục Đồng Quân đều mới bị lừa, cũng quên mất trước đó Lục Minh Húc đã hao tâm tổn trí bao nhiêu để đoạt được quyền thừa kế công ty.
Đúng lúc này, bên ngoài phòng khách vang lên giọng nói
của Lục Tử Việt: “Minh Húc, con còn đợi trong phòng làm cái gì, bác dâu con chết rồi, họ hàng nhà họ Lục đều đến nhà cũ phúng viếng, chúng ta cũng mau qua đó đi, đừng quên nguồn gốc của mình. Đến lúc đó chúng ta muốn quay về nhà họ Lục cũng khó”.
Tô Lan Huyên nghe rất rõ lời nói của Lục Tử Việt. Lục Minh Húc vừa nói không quay về, sau lưng Lục Tử Việt lại làm lộ ra tâm tư của Lục Minh Húc, đây không phải tự vả mặt hay sao?
Tô Lan Huyên chưa nói gì, chỉ là dùng một ánh mắt phức tạp để nhìn Lục Minh Húc.
Hiển nhiên trên mặt Lục Minh Húc không nhịn được mà có chút thất vọng, sau đó mới đi ra ngoài: “Cha, con chưa từng nói sẽ quay về nhà họ Lục, nếu cha muốn quay về đó là chuyện của cha”
“Con họ Lục, thì phải là người của nhà họ Lục chứ.” m thanh của Lục Tử Việt càng ngày càng gần, ông ta đi đến thấy Tô Lan Huyên đang ở trong phòng, khiếp sợ chỉ vào Tô Lan Huyên rồi lắp bắp nói: “Tô, Tô Tô Lan Huyên, cô ta chính là tội phạm bị truy nã, Minh Húc, người như vậy sao lại ở đây? Mau giao ra đi”.
Vẻ mặt Lục Minh Húc rất bình tĩnh, kéo Lục Tử Việt ra ngoài.
Tô Lan Huyên nghe thấy tiếng đóng cửa, nhưng lại không nghe thấy cha con Lục Minh Húc nói cái gì.
Ngoài cửa.
Lục Minh Húc nói: “Coi như cha chứ nhìn thấy gì đi, con làm việc tự biết chừng mực”
“Minh Húc, kia chính là tội phạm bị truy nã, hiện giờ con chứa chấp tội phạm bị truy nã chính là mang tội bao che”
Lục Tử Việt hơi kích động nói: “Mau giao người ra đi”
Lục Minh Húc kéo Lục Tử Việt ra đến cửa, đột nhiên ánh mắt trở nên âm u: “Cha, cha tin con một lần, con sẽ chứng minh cho cha thấy con không hề yếu thế hơn Lục Đồng Quân”
Lục Tử Việt bị ánh mắt của Lục Minh Húc doạ cho sợ hãi, nhất thời quên cả nói chuyện.
Lục Minh Húc buông ông ta ra và nói: “Đến nhà họ Lục phúng viếng đi, cha, hãy nhớ kỹ, nhiều lời ắt gây hoạ”
Lục Tử Việt hơi mơ hồ, thế nhưng ông ta cũng rất nghe lời con, nuốt chuyện này xuống bụng.
Lục Tử Việt đi rồi, Lục Minh Húc lấy điện thoại di động ra, lo lắng kiểm tra lại một lượt tin nhắn, xác định Tô Lan Huyên không có liên hệ với Lục Đồng Quân xong mới yên tâm.
Lục Minh Húc nhìn cửa phòng ngủ, lạnh lùng nhếch môi cười: “Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ mà thôi, có thể làm ra chuyện gì chứ. Một vụ án giết người khiến người ta thật sự sợ hãi.”
cùng lúc đó, Tô Lan Huyên ở trong phòng cũng đang nhìn chằm chằm vào cửa phòng, ánh mắt rét lạnh khiến cho người ta sợ hãi. Ánh sáng trong đôi mắt sắc nhọn giống như hàng ngàn mũi dao bay vụt ra ngoài.
Trong lòng cô không ngừng thầm nhủ, nhất định phải vững vàng.