Cảnh sát nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Đưa chứng minh thư đây”
Trương Thanh Tâm lấy chứng minh thư ra, sau khi cảnh sát xem xong thì lại nhìn sang Tô Lan Huyên và nói: “Lấy chứng minh thư của cô ra đây”
Tô Lan Huyên luôn cúi gằm đầu, lúc cô bị gọi tên thì liền giật nảy mình, ngẩng đầu lên, hóp mặt lại, làm ra vẻ như bị liệt cơ mặt, mắt mũi cong vẹo, không thể nhìn rõ được dáng vẻ ban đầu rồi nói: “Thưa đồng chí cảnh sát, tôi không có chứng minh thư, tôi để ở nhà rồi.”
Trương Thanh Tâm giật mình nói: “Lúc này chẳng phải vẫn ổn sao? Sao mặt...”
Tô Lan Huyên liền khoác lấy cảnh tay của Trương Thanh Tâm, lén véo Trương Thanh Tâm một cái, ám chỉ cô ta đừng nói bậy.
Trương Thanh Tâm thấy hơi rối rắm, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cô ta lại phối hợp với Tô Lan Huyên, cô ta nói: “Đây là chị tôi, mặt chị ấy trước giờ vẫn như vậy. Anh đẹp trai à, hay là anh cùng về nhà tôi, để chị tôi đưa chứng minh thư cho anh xem nhé?”.
“Đi đi, đi đi” Cảnh sát phất tay cho đi, vốn dĩ họ cũng chỉ tùy tiện chọn ra vài chiếc xe để kiểm ra lấy lệ thối.
“Cảm ơn anh đẹp trai nhé” Trương Thanh Tâm khởi động xe, lái qua đèn xanh đèn đỏ thì vừa hay nhìn thấy bức ảnh của Tô Lan Huyên đang phát trên màn hình LED ở quảng trường bên cạnh, mấy chữ tội phạm truy nã được viết lớn rất bắt mắt.
Trương Thanh Tâm không kiềm được, thét lên: “A! Cô, cô, cô là tội phạm truy nã hả?”
Tô Lan Huyên để mặt trở lại như bình thường, khi thấy sự việc đã bị lộ thì cô liền nghiêm giọng uy hiếp cô ta: “Im miệng, theo sát chiếc xe phía trước, nếu như để lạc mất thì tôi sẽ giết cô, tôi là tội phạm giết người bị truy nã đấy.”
Tô Lan Huyên cố tình dọa Trương Thanh Tâm, Trương Thanh Tâm cũng sợ thật, than khóc: “Sao tôi lại xui xẻo như vậy chứ nhỉ? Tôi là người vô tội mà, người đẹp, tôi có lòng tốt giúp cô, cô không thể lấy oán báo ơn đâu”
“Chỉ cần có đuổi theo được chiếc xe phía trước, không để cho anh ta phát hiện thì tôi sẽ không làm gì có cả” Tô Lan Huyên chỉ quan tâm Tần Kiều Lam ở đâu mà thôi.
Chiếc xe đó đã được lái ra ngoài thành phố, càng đi càng xa.
Càng đến khu vực hẻo lánh thì ngược lại càng khó theo dõi vì nhìn là thấy ngay, một khi bị phát hiện thì xem như công cốc.
Tô Lan Huyên liếc nhìn ra bên ngoài, khắp nơi đều là các nhà máy bỏ hoang, việc chọn nơi như thế này làm nơi ẩn nấp rất hợp với tính cách của Tần Kiều Lam.
“Khoan hãy bám theo, dừng lại trước đã” Tô Lan Huyên thấy Lục Minh Húc lái xe vào một con đường nhỏ thì không cho Trương Thanh Tâm đuổi theo nữa.
Trương Thanh Tâm đạp thắng xe lại rồi nói: “Người đẹp, sao lại không đuổi theo nữa thế?”
“Nếu còn đuổi theo thì sẽ bị phát hiện” Tô Lan Huyên nói: “Cô xuống xe trước
đi."
“Làm gì chứ?” Trương Thanh Tâm không hiểu, sợ hãi nói: “Chắc không phải cô đang muốn giết người diệt khẩu đấy chứ?”
Chỗ này hoang vu, rất thích hợp với việc giết người vứt xác.
“Yên tâm đi, tôi sẽ không làm gì cô đầu, xuống xe đi” Tô Lan Huyên chỉ muốn đề phòng lúc cô xuống xe thì nhân cơ hội lái xe đi mất thôi.
Trương Thanh Tâm ngoan ngoãn xuống xe rồi Tô Lan Huyên mới xuống xe theo và nói: “Đưa chìa khóa xe cho tôi”.
Ai bảo khí thế của Tô Lan Huyên lớn đến vậy, thế là Trương Thanh Tâm lại ngoan ngoãn nghe lời, giao chìa khóa xe ra.