Khoe thì khoe thế thôi, chứ tiền để trả bữa cơm này bọn họ đều không lấy ra nối.
“Tô Lan Huyên, đừng đi vội, bạn bè cũ chúng ta hiếm khi có dịp tụ tập cùng nhau. Ngồi xuống chút đã, mọi người tâm sự ôn lại chuyện cũ”
“Đúng vậy, khó khăn lắm mọi người mới được ngồi với nhau một bữa như này.”
“Đồ ăn cũng gọi hết lên rồi, không ăn thì thật lãng phí.”
“Tô Lan Huyên, hay là cô sợ phải chiêu đãi nên muốn trốn trước?
Giờ cô đã là bà chủ của tập đoàn Huyên Quân rồi, sao vẫn còn keo kiệt như vậy”
Phép khích tướng?
Muốn để cô trả tiền giúp mọi người?
Thực sự nghĩ rằng cô là kẻ dễ bị lợi dụng đến thế sao?
Cô còn lâu mới quen biết mấy người này.
Tô Lan Huyên cười nhẹ, bắt đầu lấy tiền từ trong túi ra.
Những người khác vừa thấy cô lấy túi, tưởng cô định thanh toán hóa đơn, trong lòng liền khấp khởi mừng thầm.
Nhưng Tô Lan Huyên chỉ lấy ra từ đó ba triệu và đặt ở trên bàn: “Ban nãy tôi mới uống một ngụm trà, đây là tiền trà, tôi trả phần của mình, còn lại mọi người từ từ dùng”
Ba triệu?
Tất cả mọi người đều không thể tin được.
Cái này mà cô cũng có thể lấy ra?
Vương Hồng Nhung không nhịn được cất tiếng: “Tô Lan Huyên, cô keo kiệt nó vừa đi, bữa cơm này ít nhất đáng giá mấy trăm triệu, cô có tiền như vậy lại chỉ trả có ba triệu thì đáng là bao?”
“Những thứ này đều không phải tôi gọi, tại sao tôi phải trả tiền?” Tô.
Lan Huyên cười lạnh: “Tôi có tiền, nhưng tiền của tôi không phải gió to tự nhiên thổi tới, sao tôi phải quan tâm đến các người? Sao tôi phải trả tiền hóa đơn cho các người? Một đám các người đều là ông chủ bà chủ, khoe khoang kinh doanh lớn này kia, chẳng lẽ làm ông này bà nọ mà lại không đủ khả năng chỉ trả cho bữa cơm này hay sao?”
Họp lớp không phải do cô tổ chức, là đang đi giữa đường bị kéo vào, cô chỉ uống có một ngụm trà mà muốn bắt cô thanh toán một bữa cơm, làm gì có chuyện tốt đến thế?
Một câu của Tô Lan Huyên khiến tất cả mọi người sững sờ không dám nói gì, lúc này, kẻ nào đứng lên phản bác, kẻ đó sẽ phải trả tiền hóa đơn.
Tô Lan Huyên nhếch mép, đặt một trăm tệ ở đó rồi rời đi.
Sở Lâm Minh chờ nửa ngày không thấy người đâu liền đi vào tìm, thấy Tô Lan Huyên đi ra từ phòng bao bèn vội vàng đi tới: “Tổng giám đốc Tô, đã gọi đồ xong rồi.
“Đi thôi”
“Tô Lan Huyên đi theo Sở Lâm Minh tới bàn ăn, Sở Lâm Minh đang định tỏ vẻ quý ông kéo giúp cô một cái ghế, nhưng Tô Lan Huyên đã ngồi xuống một cái ghế khác.
Sở Lâm Minh mỉm cười có chút xấu hố, cũng ngồi xuống theo.
*Tổng giám đốc Tô, ban nấy cô…”
“Phục vụ, vui lòng cho tôi thêm một bộ bát đũa.”
Sở Lâm Minh hỏi: “Còn có người nào tới nữa sao?”
“Ông xã của tôi” Tô Lan Huyên vừa dứt lời liền nhìn thấy từ phía xa, Lục Đồng Quân sải bước đi tới mà không cần chống gậy hay ngồi xe lăn.
Sở Lâm Minh nhìn thấy Lục Đồng Quân, sắc mặt liền trở nên vô cùng khó coi. Người anh ta mời là Tô Lan Huyên nhưng Lục Đồng Quân cũng tới, vậy kế hoạch tiếp theo của anh ta phải triển khai thế nào?
Mà sắc mặt Tô Lan Huyên khi nhìn thấy Lục Đồng Quân đi tới cũng không được dễ nhìn cho lắm, đây chẳng phải là anh đang cố tình cậy mạnh hay sao?
Vết thương ở chân của anh đâu có thể dễ dàng khỏi nhanh như vậy.
Tô Lan Huyên biết Lục Đồng Quân muốn giữ mặt mũi nên mới không ngồi xe lăn.
“Lục Đồng Quân, anh lại liều lĩnh rồi:’ Mặc dù ngoài miệng tỏ vẻ trách móc nhưng Tô Lan Huyên vẫn đứng dậy đỡ lấy Lục Đồng Quân.
Ngay khi Tô Lan Huyên vừa đỡ lấy cánh tay Lục Đồng Quân, Lục Đồng Quân liền bắt đầu giả vờ yếu ớt, cả người nghiêng hẳn về phía cô, cánh tay khoác lên bả vai cô.
“Lan Huyên, chân anh đau quá, cũng may mà có em thương anh” Tô Lan Huyên: “…”
May mà cô biết thừa Lục Đồng Quân là người có đức hạnh thế nào, cũng không tính là ngạc nhiên lắm.
“Ai kêu anh cậy mạnh” Tô Lan Huyên thầm véo Lục Đồng Quân một cái, coi như là trừng phạt.
Ý cười nơi khóe miệng Lục Đồng Quân càng sâu hơn, nhìn thế nào cũng giống như hai người đang tán tỉnh lẫn nhau nơi công cộng.
Nhìn thấy cảnh này, khỏi phải nói nét mặt của Sở Lâm Minh khó coi đến cỡ nào.
Cho dù có ở cạnh Tô Lan Huyên, Sở Lâm Minh cũng chưa từng được nhìn thấy dáng vẻ này của cô bao giờ.
Tô Lan Huyên đỡ Lục Đồng Quân ngồi xuống, vốn dĩ người hẹn Tô Lan Huyên là Sở Lâm Minh, nhưng bây giờ anh ta lại trở thành kẻ dư thừa.
. Lúc này Lục Đồng Quân dường như mới nhận ra Sở Lâm Minh đang ở đây, bật thốt ra một câu: “Anh Sở cũng đến rồi đấy hả.”
Sở Lâm Minh: “…”