Mục lục
Truyện: Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi (full) - Tô Lan Huyên - Lục Đồng Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt Lan Huyên càng đỏ hơn.

Lục Đồng Quân nhìn về phía bụng Lan Huyên, ánh mắt trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều, xen lẫn một chút không thể nào tin được.

Lan Huyên đi lấy máu xét nghiệm, nhanh nhất cũng phải hai mươi phút sau mới có kết quả.

Chờ lấy máu xong, Lan Huyên ngồi trên ghế ở hành lang, Lục Đồng Quân ra xe lấy một tấm thảm quấn quanh người cô.

"Sao em không ra xe ngồi chờ kết quả, hoặc là ngày mai nhờ người qua lấy cũng được."

Lan Huyên lắc đầu: "Dù sao cũng chỉ có hai mươi phút, chúng ta từ từ chờ đi."

"Được."

T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.

Lục Đồng Quân ngồi xuống bên cạnh Lan Huyên.

Cả hai bỗng chìm vào im lặng, trong lòng Lan Huyên có chút thấp thỏm bất an, liên tục đưa khóe mắt liếc về phía Lục Đồng Quân.

Người như Lục Đồng Quân thường chẳng bao giờ để lộ cảm xúc trên gương mặt, nên Lan Huyên có chút khó khăn khi muốn đoán biết tâm trạng của anh từ biểu cảm.

Lan Huyên ngập ngừng hỏi: "Lục Đồng Quân, trông anh giống như không được vui lắm nhỉ?" "Làm sao có thể chứ?" Lục Đồng Quân nở nụ cười có chút cứng ngắc.

Lan Huyên chọc vào mặt anh: "Nhìn xem, anh cũng đâu có mỉm cười gì."

“Là vì anh quá vui vẻ nên không biết phải diễn đạt thế nào? Lục Đồng Quân mở lòng bàn tay ra cho Lan Huyên nhìn: “Thậm chí anh còn khẩn trương đến mức toát mồ hôi đây này."

Lan Huyên nhìn thấy lòng bàn tay của Lục Đồng Quân đã ướt đẫm mồ hôi lạnh, bèn nở nụ cười nói: "Không ngờ trên đời này vẫn còn có chuyện khiến cậu Lục lo lắng. Thực ra, em cũng hồi hộp y như anh vậy."

Cả hai nhìn nhau, cùng nở nụ cười.

Lục Đồng Quân vươn tay sờ vào bụng Lan Huyên, cảm thấy đây là một chuyện thật kỳ diệu: "Chúng ta, chúng ta thật sự có con sao?"

Cảm nhận được bàn tay to lớn và rộng rãi của anh đang đặt trên bụng mình, trong lòng Lan Huyên cũng trào dâng những cảm xúc khó lòng gọi tên, vừa hồi hộp, vừa sung sướng, lại thấp thỏm không yên.

“Vẫn chưa có kết quả, chúng ta chưa thể xác định." Lan Huyên nghiêng đầu nhìn Lục Đồng Quân, hỏi: “Vừa nãy lúc anh im lặng là đang suy nghĩ điều gì?"

Lục Đồng Quân nâng mắt nhìn Lan Huyên: "Anh đang nghĩ, chúng ta có phải nên kết hôn rồi không? Tên của đứa bé anh cũng đã nghĩ xong rồi, nếu là con gái sẽ gọi là Nghiên, còn nếu là con trai thì sẽ kêu Bánh Bao"

Lan Huyên cười phì thành tiếng: "Bánh Bao? Có người nào đặt tên tùy tiện như anh không, anh đang trọng nữ khinh nam đấy hả, Lục Đồng Quân, chẳng lẽ anh không thích có con trai sao?"

Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng Lan Huyên đang cảm thấy rất ấm áp và hạnh phúc. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, Lục Đồng Quân đã nghĩ đến chuyện kết hôn và đặt tên cho những đứa trẻ, chỉ vậy thôi đã đủ khiến người phụ nữ có được cảm giác an toàn.

"Anh hy vọng là con gái, như vậy sẽ giống em hơn, sau này anh sẽ bảo vệ cho cả hai mẹ con." Lục Đồng Quân ngừng lại một chút rồi nói: “Nếu là con trai, thì cha con anh sẽ bảo vệ em."

Cha và con trai, mẹ và con gái...

Những từ ngữ vốn dĩ rất bình dị mà giờ đây nghe thật ấm áp, kỳ diệu.

Có con, thân phận của hai người sẽ nâng lên một bậc, trách nhiệm phải gánh vác trên người cũng nhiều hơn.

Trong lòng Lan Huyên vô cùng xúc động, cúi người hôn lên má Lục Đồng Quân: "Lục Đồng Quân, cám ơn anh."

Cảm ơn anh đã giúp em không còn phải phiêu bạt.

Lan Huyên là một người cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, thế nên được một ai đấy đó trân trọng và bảo vệ, đối với cô là một điều cực kỳ may mắn.

Lục Đồng Quân đưa mắt nhìn cô đầy cưng chiều: "Lan Huyên, anh cũng phải cám ơn em, đã xuất hiện trong cuộc đời của anh."

Lan Huyên mỉm cười, ôm lấy cánh tay Lục Đồng Quân, tựa đầu vào vai anh, khẽ nhắm hai mắt lại.

Cả hai cùng lặng lẽ chờ đợi.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây. Y tá đi tới gọi: "Anh Lục, cô Tô, kết quả đã có, bác sĩ Hà gọi anh vào phòng làm việc."

"Được."

Khi kết quả đến gần, Lan Huyên bỗng trở nên lo lắng. Lục Đồng Quân nói: "Em ở chỗ này chờ, anh đi lấy kết quả

Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.

"...Được” Lan Huyên buông Lục Đồng Quân ra, cô cũng sợ bản thân phải đối diện với thất vọng.

Lục Đồng Quân đi vào phòng làm việc không lâu sau đã quay ra, Lan Huyên đứng dậy hỏi: "Kết quả thể nào?"

Lục Đồng Quân đi về phía Lan Huyên, ôm lấy cô nói: "Vất vả cả một đêm cũng mệt rồi, anh đưa em về nghỉ ngơi."

Nghe vậy, Lan Huyên đã biết đáp án: "Em không có mang thai sao?"

Lục Đồng Quân sải bước đi ra ngoài thật nhanh, mỉm cười an ủi Lan Huyên: "Là do anh làm việc chưa đủ cố gắng, chờ sức khỏe của em tốt hơn, chúng ta sẽ tiếp tục cần cù nỗ lực"

“À!” Ánh sáng trong mắt Lan Huyên dần tắt, trong lòng lan tỏa nỗi thất vọng khó nói thành lời.

Khi nhìn thấy Lục Đồng Quân mong chờ một đứa nhỏ đến vậy, cô thực sự hy vọng mình có thể mang thai.

Gần đây đời sống của hai người trong phương diện kia rất thường xuyên, nhưng vẫn không thể mang thai, chẳng lẽ do cơ thể cô có vấn đề?

Năm đó sau khi sinh, cô nhớ rõ bác sĩ Trương từng nói vị trí tử cung của cô không giống người thường, rất khó thụ thai, hơn nữa khi sinh con còn bị xuất huyết nên cơ hội mang thai lần hai càng nhỏ.

Lan Huyên ngửa đầu nhìn cằm Lục Đồng Quân, nhẹ giọng hỏi: "Có phải anh rất thất vọng không?"

"Không" Lục Đồng Quân cười nói: "Lan Huyên, chuyện con cái cứ thuận theo tự nhiên. Khi nào duyên tới thì tự nhiên con sẽ tới."

Lan Huyên nép vào lòng anh, không nói thêm điều gì.

Hai người quay trở về biệt thự Nam Sơn, vất vả cả một đêm dài, vì quá mệt mỏi nên Lan Huyên đã thiếp đi trên đường.

Một giấc này kéo dài đến tận chiều hôm sau, khi Lan Huyên tỉnh lại đã thấy Lục Đồng Quân đứng trên ban công nghe điện thoại, một tay đút túi quần, dáng người thẳng tắp, cao ráo lại tuấn tú.

Lan Huyên vùi mình trong ổ chăn, không nhịn được đưa tay vạch theo những đường nét của Lục Đồng Quân, đứa nhỏ được sinh ra với gien của anh chắc chắn sẽ rất đẹp.

Đáng tiếc là bụng của cô lại không chịu tranh giành. Lan Huyên sờ sờ cái bụng bằng phẳng của mình, khẽ thở dài một hơi.

Lục Đồng Quân đứng trên ban công chú ý thấy Lan Huyên đã tỉnh, nói với người ở bên kia điện thoại: "Lão Tiết, nếu Hạ Lăng đã phá vỡ kỷ lục thì cũng nên khen thưởng cho thằng bé một chút, để thằng bé rời đảo một tuần đi".

Cúp điện thoại, Lục Đồng Quân đi vào phòng ngủ, ngồi xuống bên giường, cúi người hôn lên trán Lan Huyên: "Anh đã bảo Xa Thành Luân kê đơn thuốc cho em bồi dưỡng sức khỏe."

“Được.” Lan Huyên sờ bụng, cười nói: "Em hơi đói rồi, à quên, em phải gọi điện cho bé Bảo đã, nếu không cậu bé sẽ lo lắng".

Xe của Lan Huyên đã được kéo đến tiệm sửa chữa..

Lan Huyên vừa ăn vừa gọi video cho Hạ Bảo.

Lúc này Vạn Hoài Bắc tới, thấy Lục Đồng Quân đang nhàn nhã cắt tỉa cành hoa, liền sửng sốt bước đến hỏi.

"Lão đại, chẳng lẽ cứ cho qua chuyện tối hôm qua như vậy sao?"

Đây không giống phong cách bình thường của Lục Đồng Quân chút nào.

Chu Văn Triệt lập kế hoạch bắt cóc Lan Huyên, nếu không phải Lan Huyên luôn nhiều lần tự nhắc nhở không được làm gì Chu Văn Triệt, chỉ sợ cái chân kia của Chu Văn Triệt đã bị phế hoàn toàn rồi.

Lục Đồng Quân tiếp tục cắt tỉa cành hoa nói: "Lan Huyên quyết định."

Chuyện tối hôm qua, Lan Huyên đại khái cũng đã nói hết với Lục Đồng Quân. Coi như Chu Văn Triệt thức thời, nếu anh ta dám làm gì với Lan Huyên thì Lục Đồng Quân nhất định sẽ giết Chu Văn Triệt.

Nhưng Lục Đồng Quân không thể không khâm phục Lan Huyên, trong tình huống như thế mà vẫn có thể bình tĩnh lừa được Chu Văn Triệt.

Xem ra vị trí nữ chủ nhân nhà họ Lục này, Lan Huyên hoàn toàn có thể ngồi vững.

Vạn Hoài Bắc tỏ vẻ đau xót gấp nghìn lần nói: "Lão Đại, anh có thể đừng phát cơm chó nữa được không?"

"Uống thuốc."

Xa Thành Luân bưng bát thuốc đi tới: "Cũng đến lúc bệnh của anh phải nặng rồi."

“Ừ” Lục Đồng Quân cầm bát thuốc, trực tiếp uống một hơi cạn sạch: “Buổi tối trở về nhà cũ, Vạn Hoài Bắc, hãy lan truyền tin tức bệnh tình của tôi trở nên nguy hiểm ra bên ngoài."

Bát thuốc này do Xa

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK