Mục lục
Truyện: Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi (full) - Tô Lan Huyên - Lục Đồng Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Chấn Đông: "..". Lời nói của con gái cũng đau lòng quá. "Lan Huyên, vậy mẹ con thì sao?" "Con đi xem xem! Lúc này, cũng chỉ có Tô Lan Huyên khuyên được. Lệ Thu Uyển ở trong phòng bực dọc, Tô Lan Huyên gõ 

cửa một cái, cười rồi đi vào: "Tuổi đã cao rồi, vẫn còn thô bạo như thế, không sợ đau lưng sao, mẹ, trong ấn tượng của con, mẹ là người vừa dịu dàng vừa đoan trang hiền lành đó. 

Lệ Thu Uyển trước kia là suối nước róc rách chảy xuôi, Lệ Thu Uyển hôm nay là biển động. 

"Đều tại cha con chọc giận đến nỗi lộ cả nguyên hình" 

Như này là thực sự tức giận rồi, ngay cả từ cũng không dùng. 

Tô Lan Huyên cười nhẹ nói: "Mẹ, mẹ thả chồng trước, bạn tri kỉ, cùng với cả Lệ Quốc Phong ra xem, có thể mở cả một bàn mạt chược cho mẹ đó". 

"Cái đứa nhỏ này." Lệ Thu Uyển bị chọc cười: "Năm đó mẹ với Tô Khánh Thành đã nói rõ ràng rồi, mẹ giúp ông ta quản lý công ty, đưa địa vị của nhà họ Tô lên, ông ta cho mẹ một chốn để dung thân, nếu như ông ta muốn cưới người khác, mẹ cũng sẽ đồng ý. Về phần chú Thượng Quan của con, chúng ta là bạn bè, cũng là người nhà" 

Năm đó Lệ Thu Uyển chỉ cần một thân phận, cũng cần cho Tô Lan Huyên một ngôi nhà hoàn chỉnh, mới chọn Tô Khánh Thành. 

"Vậy chuyện ông bạn học Tô và Tần Huệ Mẫn, năm đó mẹ cũng biết?" 

"Chuyện riêng tư của ông ta, mẹ không hỏi tới". Ý nói, có biết hay không, cũng không có ý nghĩa gì cả. 

Nhắc tới Lệ Quốc Phong, trong lòng Lệ Thu Uyển lại hơi phiền muộn: "Bên phía cảnh sát nói như thế nào?" 

"Con đã hỏi Lục Đồng Quân rồi, sáng sớm ngày mai, sẽ hành quyết Lệ Quốc Phong" 

"Hành quyết?" Trong lòng Lệ Thu Uyển vẫn hơi kinh ngạc: "Đúng là ông 

ta vẫn đi tới nước đường này, chỉ thương cho hai đứa trẻ Hạo Trần và Lâu Yến Vy này" 

Lệ Thu Uyển vừa dứt lời, bên ngoài phòng vang lên tiếng của Tô Khánh Thành. 

"Hạo Trần, con đứng ở cửa làm gì..." 

Bóng Đêm 

Tô Lan Huyên nghe thấy tiếng động, cùng với Lệ Thu Uyển vô thức nhìn về phía ngoài cửa. 

Tô Hạo Trần đi tới, vẻ mặt có thể nói là tự nhiên: "Chị, mẹ... Phải gọi là dì mới đúng, dì, con vừa mới đi ngang qua đây, không hề có ý muốn nghe lén". 

"Gọi là dì hay là mẹ, đều tùy con cả." Ánh mắt Lệ Thu Uyển nhìn Tô Hạo Trần lộ ra vẻ yêu thương, con của bạn cũ, thân thể lại không tốt, đương nhiên là Lệ Thu Uyển lại càng thương Tô Hạo Trần hơn nhiều, đánh vào trong lòng, cũng đối xử với Tô Hạo Trần như con của mình. 

Tô Khánh Thành cũng đi theo vào, Tô Lan Huyên nói: "Lão Tô, đi gọi người vừa mới xuống xe đi, xem bệnh cho Hạo Trần một chút." 

Tô Lan Huyên cũng có ý đuổi Tô Khánh Thành đi. 

"Được, vậy cha đi ngay đây" Tô Khánh Thành đặc biệt nghe lời Tô Lan Huyên. 

Sau khi Tô Khánh Thành đi khỏi, Tô Lan Huyên nhìn về phía Tô Hạo Trần, nói: "Mấy lời nói ban nãy, em nghe thấy hết rồi sao?" 

"Vâng!" Tô Hạo Trần đáp một tiếng: "Ông ta làm nhiều điều ác, cũng là đúng người đúng tội, từ khi em sinh ra đến khi trưởng thành, ông ta cũng chưa từng làm gì cho em, chưa từng làm tròn nghĩa vụ của một người cha, hổ dữ không ăn thịt con, thế nhưng ông ta hại em phải vào tù, hành quyết cũng lời cho ông ta rồi." 

Trong giọng nói của Tô Hạo Trần lộ ra sự oán hận sâu đậm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK