Mục lục
Truyện: Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi (full) - Tô Lan Huyên - Lục Đồng Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Lý Kính Hòa tới, Tần Chấn Đông đã thua rỗng túi quần lôi kéo đi chơi mạt chược. 

Bốn người, vừa khéo mở được một bàn. 

Thịnh tình khó có thể chối từ, Lý Kính Hòa nói: "Vậy cũng được, chúng ta đánh một lát, đánh chơi chơi một chút." 

Tần Chấn Đông muốn vớt vát tiền vốn, đánh ít cũng đồng ý. 

"Ít nhất cũng phải khởi điểm từ mười nghìn chứ, đang ngồi đây đều là những nhân vật tai to mặt lớn, còn thiếu chút tiền ấy sao?" 

Tô Khánh Thành có tập đoàn Tô thị, kinh doanh cũng được. Tô Lan Huyên mỗi tháng cũng đều phân chia tiền hoa hồng công ty cho Tô Khánh Thành, đương nhiên không thiếu tiền. 

Thượng Quan Âu ở nước ngoài nhiều năm như vậy, cũng có nghề nghiệp riêng của mình, chưa từng buồn rầu vì tiền bao giờ. 

Lý Kính Hòa thì càng khỏi phải nói, một trong bốn gia tộc lớn tại thủ đô, ngay cả tiền chơi mạt chược cũng không có sao? 

Thế nhưng Tần Chẩn Đông thì... 

Giọng nói của Tô Lan Huyên vang lên phía sau lưng: "Lão Tần, cha có tiền sao?" 

Địa Sát cũng không còn là của Tần Chẩn Đông nữa, số tiền trước kia đều cho Tần Kiều Lam, có thể nói là Tần Chẩn Đông rất liêm khiết. 

Lão Tần hơi xấu hổ, thế nhưng da mặt dày mà, đã lăn lộn nhiều năm như vậy, cũng không phải không có gì". 

"Ba người vào phòng trước đi, tôi vào phòng vệ sinh một chút, lập tức tới ngay" 

Ba người vừa mới đi, Tần Chẩn Đông lập tức lôi kéo Tô Lan Huyên qua một bên nói: "Con gái rượu, mượn ít tiền chơi chơi nào" 

Tô Lan Huyên cũng thẳng thắn: "Thua coi như là của cha, thẳng thì tính cho con." 

Đứa con gái rượu này, sao lại phải bẫy cha thế nhỉ? Tần Chấn Đông đấu tranh tư tưởng một lúc: "Được!" Tô Lan Huyên lập tức chuyển cho Tân Chẩn Đông ba tỷ. Lệ Thu Uyển ở cách đó vài mét, không hề lên tiếng. 

Vận may của Tần Chấn Đông hôm nay cũng thật đen đủi, ba tỷ, chưa đến một tiếng đồ hồ đã sạch nhắn. 

Không phải là tiền của mình, Tần Chấn Đông có thua cũng không đau lòng, lập tức lại hỏi mượn con gái. 

Hôm nay Tô Lan Huyên vui vẻ, Tần Chẩn Đông muốn bao nhiêu, cô cho mượn bấy nhiêu. Đều là người trong nhà chơi mạt chược vui đùa một chút, thắng thua cũng đều trong nhà mình. 

Hôm nay Tô Khánh Thành giẫm phải vận phân chó, một người thắng ba nhà, kiếm được đầy đủi, vui đến nở mặt nở mày. 

Một câu nói của Tô Lan Huyên, ông ta lập tức không cười nổi nữa. 

"Lão Tô, thắng nhiều như vậy, đủ để tiêu mấy tháng nhỉ, vậy thì hoa hồng nửa năm của công ty cũng không cần lấy nữa đâu hay 

Tô Khánh Thành: "..." Tô Lan Huyên hám tiền như thế, có thể là người chịu thua thiệt sao? Cuối cùng thì tấm lông cừu này vẫn phải đắp trên người Tô Khánh Thành. 

Mọi người vô cùng vui vẻ, Lục Đồng Quân và mấy người Vạn Hoài Bắc, Hạ Đình cũng đều đã tới. 

Sắc trời tối dần, mở toàn bộ đèn màu ra, một đám người vào trong sân nướng đồ ăn, uống rượu. 

Tô Lan Huyên bưng nước ép hoa quả đế, nhìn mọi người tập trung tại một chỗ, vừa nói vừa cười, trong lòng cũng vui vẻ theo. 

"Lan Huyên, con có thấy Hạo Trần đầu không?" Tô Khánh Thành đi tới hỏi. Lúc này Tô Lan Huyên mới phát hiện, không biết Tô Hạo Trần đã đi đâu. 

Tô Lan Huyên kiểm lại nhận số một chút, không chỉ có Tô Hạo Trần không ở đây, Hạ Lăng cũng không thấy đâu. 

Sân sau nhà cũ nhà họ Lục. 

Tô Hạo Trần đứng ở bên hồ nước đang gọi điện thoại cho người khác, cả người núp đằng sau cây nho, không nhìn kỹ, thật sự đúng là không phát hiện có người, 

Hạ Lăng ngồi xổm ở phía sau một tảng đá xanh lớn, đang nghe lén. Khoảng cách hơi xe, lại có tiếng gió nên không nghe rõ. Hạ Lăng khom người, cẩn thận tới gần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK