Mục lục
Truyện: Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi (full) - Tô Lan Huyên - Lục Đồng Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Lan Huyên âm thầm quan sát Lục Minh Húc đã thật sự rời khỏi hay chưa. 

Lục Minh Húc đi đến bên cạnh xe, rồi lại liếc nhìn về phía Tô Lan Huyên, sợ đối phương nghi ngờ, Tô Lan Huyên liền nhanh tay cởi áo khoác của Trương Thanh Tâm và vứt ra ngoài. 

Cộng thêm việc Trương Thanh Tâm liên tục thét lên khiến Lục Minh Húc cảm thấy thật bại hoại nên đã ngồi vào xe rồi lái đi. 

Đợi sau khi chiếc xe đi xa thì Tô Lan Huyên mới dừng lại, ngồi trên đống rơm và thở phào. 

Tô Lan Huyên đập nhẹ Trương Thanh Tâm vẫn còn đang la hét rồi nói: “Người đã đi rồi, có thể dừng lại rồi, lúc này làm cũng giống thật đấy” 

“Đi rồi sao?” Trương Thanh Tâm liền ngồi dậy, liếc nhìn thì thấy đúng là đã đi rồi. Cô ta cũng ngồi dậy, tựa lưng vào lưng Tô Lan Huyên rồi nói: "Thét đến mức đau cả cổ. Phải rồi, tại sao lúc nãy tôi phải thét chứ? Tại sao tôi lại là người bị đè xuống đất mà không phải là cô?” 

Trương Thanh Tâm rất xấu hổ, cô ta là gái còn trinh mà. Tô Lan Huyên nhích mày hỏi ngược lại: “Tôi giống với người nằm dưới sao?” 

Trương Thanh Tâm trợn to mắt, tỏ vẻ đột nhiên hiểu ra rồi vô cùng sùng bái nhìn Tô Lan Huyên và nói: “Thần tượng, thì ra khi cô và cậu Lục..., thì cô là người phía trên còn cậu Lục là người phía dưới à? Đúng là đã đem lại uy phong cho phụ nữ mà” 

Tô Lan Huyên: ".." Sao cô cứ cảm thấy mình đã bị gài? 

Tô Lan Huyên đưa tay ra, búng nhẹ lên đầu Trương Thanh Tâm rồi nói: “Đừng lắm lời nữa, đứng đây canh chừng, tôi lẻn vào trong xem thử” 

Cô rất nôn nóng muốn vào trong xem con trai thử. Bây giờ đêm tối gió lạnh. 

Bên cạnh là đường sắt , chỗ này vốn dĩ là một khu công nghiệp sản xuất hàng bán ra nước ngoài. 

Bây giờ khu công nghiệp này đã thành khu phong cảnh, nhưng vẫn có tàu hỏa đi qua đây. 

Tô Lan Huyên mò mẫm trong bóng tối, vòng quanh ra sau nhà máy bỏ hoang, Trương Thanh Tâm ngồi xổm trong đống rơm canh gác. Tần Kiều Lam ở trên tầng hai, cô ta dắt theo mười mấy người, tầng một và tầng hai đều có người. 

Lúc này Tân Kiều Lam đang cho Tứ Bảo uống sữa, Tứ Bảo uống rất được, cứ 

hai tiếng đồng hồ là phải uống sáu mươi mililit sữa. 

Không thể thiếu được, cứ thiếu một chở là sẽ khóc oa oa lên ngay. Uống sữa xong còn nôn sữa ra ngoài lại nữa. 

Tần Kiều Lam rất kiên nhẫn trong chuyện chăm sóc con nít, thậm chí cô ta còn lên baidu tra cách làm sao để chăm sóc con nít. 

Sau khi cho cậu bé uống hết sáu mươi mililit sữa thì Tần Kiều Lam liền bế Tử Bảo đi tới đi lui trong phòng. Tứ Bảo rất thích được bế đi, đưa mắt nhìn quanh bốn phía, trong đôi mắt trong veo là sự tò mò về thế giới này. 

Mặt Tần Kiều Lam vẫn còn băng bó, chỉ để lộ mắt, mũi, miệng. “Oa, u, o." Tứ Bảo lại bắt đầu a ơ ngôn ngữ trẻ con cấp mười hai của mình. Cậu bé đưa tay ra nắm lên mặt Tần Kiều Lam. 

“Bé Bảo, không được chạm vào mặt dì nhỏ đâu” Tần Kiều Lam lấy tay của Bé Bảo ra, giọng nói vô cùng dịu dàng. Hai ngày ở cùng với Tứ Bảo đã khiến cô ta nảy sinh tình cảm, cô ta nói: “Tứ Bảo, hay là sau này con hãy gọi dì là mẹ đi, hai chúng ta có duyên đến thế, dì làm mẹ của con, sau đó dì lại bắt cha con về, cả nhà ba người chúng ta sẽ ra nước ngoài sinh sống, tốt biết bao, đúng không nào?”. 

Tứ Bảo làm động tác nôn, cậu bé lại nôn sữa ra ngoài, Tần Kiều Lam vội vã lấy khăn giấy lau sạch. 

Bây giờ khắp người Tần Kiều Lam đều là mùi sữa. Cô ta đặt Tứ Bảo lên ghế sô pha, chưa kịp thở thì Tứ Bảo lại khóc. Cậu nhóc cứ muốn được bố trên tay. Tần Kiều Lam hơi tê tay nên nói với thuộc hạ: “Cậu qua bế một lúc đi.” 

“Cô hai, tôi đâu có biết bế con nít đâu, một đứa trẻ vừa nhỏ vừa non nớt như thế, tay chân tôi lại lóng ngóng, ngộ nhỡ làm nó bị thương thì phải làm sao? Hơn nữa, đứa trẻ này chỉ thích gần gũi với cô, chỉ cho cô bế thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK