Mục lục
Truyện: Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi (full) - Tô Lan Huyên - Lục Đồng Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà chủ tương lai của nhà họ Lục?

Lan Huyên ngẩn người, nhìn Vạn Hoài Bắc và Xa Thành Luân, trực giác nói cho cô biết, nhất định có chuyện lớn sắp xảy ra.

Có thể sánh vai chiến đấu cùng Lục Đồng Quân vẫn luôn là hy vọng bấy lâu của Lan Huyên. Cô vươn tay nắm lấy tay Lục Đồng Quân, nhếch môi cười nói: "Được!" Một chữ thốt lên, là hứa hẹn cả đời không rời không bỏ.

Ý cười trên đuôi mắt và chân mày của Lục Đồng Quân càng trở nên rõ nét, anh siết chặt tay Lan Huyên, nhìn Vạn Hoài Bắc nói: "Đúng rồi, Hạ Lăng đã phá kỷ lục, tôi đã cho phép thằng bé được rời đảo một tuần. Chắc buổi tối sẽ đến đây, cậu hãy đi đón nó."

"Cậu nhóc kia đã phá được kỷ lục ngày trước của lão đại?" Vạn Hoài Bắc rất kinh ngạc, cho dù vẫn biết Hạ Lăng rất tài năng, nhưng không ngờ lại tài năng đến vậy. "Quả nhiên là sóng sau xô sóng trước."

Vạn Hoài Bắc không thể không giơ ngón cái tán thưởng, Xa Thành Luân nói tiếp: "Đứa trẻ Hạ Lăng này quả thực là một hạt giống tốt. Lão Tiết lần này đã làm nên chuyện."

Đưa Hạ Lăng lên đảo chắc có lẽ là chuyện đúng đắn nhất mà Lão Tiết từng làm.

T*amlinh2*47.c*om cập nhật nhanh nhất.

Vạn Hoài Bắc hỏi: "Lão Đại, Hạ Lăng đã phá vỡ kỷ lục nào của anh?"

"Bắn súng"

"Sóng sau XÔ sóng trước, để em đi đón người" Vạn Hoài Bắc nhanh chóng rời đi.

Đây không phải là lần đầu tiên Lan Huyên nghe thấy cái tên Hạ Lăng, cô cũng rất tò mò về đứa trẻ tên Hạ Lăng này.

Có thể khiến cả Vạn Hoài Bắc và Xa Thành Luân phải hết lời khen ngợi, còn phá vỡ được kỉ lục mà Lục Đồng Quân lập ra, đứa trẻ này lợi hại đến mức nào cơ chứ?

Muốn dọn về nhà cũ, Lan Huyên cần phải thu dọn đồ đạc và chuẩn bị một chút, nói thật trong lòng cô vẫn còn chút lo lắng thấp thỏm không yên.

Chuyện này có được tính là con dâu tới gặp cha mẹ chồng không?

"Lục Đồng Quân, mọi người trong nhà anh có biết em không?" Lan Huyên hỏi: "Lần đầu tiên đến chơi, thân là phận con cháu, chắc em cũng nên mua chút quà gì đó. Lát nữa anh đi trung tâm thương mại mua quà với em đi, xem ông nội anh thích gì, cô dì chú bác nhà anh thích gì..."

Lan Huyên rất khẩn trương, nhưng ánh mắt Lục Đồng Quân nhìn Lan Huyên vẫn luôn nhẹ nhàng và chiều chuộng như vậy: "Không cần mua cái gì cả, em đến là họ đã vui vẻ rồi."

"Làm sao có thể? Đây là phép lịch sự, chúng ta không thể bỏ qua." Lan Huyên nói: "Không được, chúng ta đi trung tâm mua sắm chọn quà đi, em không thể thất lễ với mọi người."

Lần trước mẹ của Lục Đồng Quân đã tặng quà gặp mặt cho cô, nên lần này cô cũng không thể quá keo kiệt.

Trên khóe miệng Lục Đồng Quân vẫn là nụ cười quen thuộc: "Được, tùy em".

“Em đi thay quần áo trước” Lan Huyên sửa sang lại đầu tóc, sau đó thay một bộ quần áo thoải mái phù hợp.

Chờ cô thay đồ xong đi ra ngoài, vừa hay nghe thấy Lục Đồng Quân đang gọi điện cho Trần Hương Thủy: "Mẹ, tối nay nhớ chuẩn bị đồ ăn, con với Lan Huyên cùng nhau trở về!"

“Lục Đồng Quân, sao anh có thể báo trước cho mọi người như thế?" Lan Huyên đề thấp giọng nói, chỉ sợ Trần Hương Thủy ở đầu dây bên kia nghe thấy.

Nhưng Lục Đồng Quân đang bật loa ngoài nên Trần Hương Thủy đã nghe thấy hết, bà ấy mỉm cười, tiếng nói vọng ra từ phía bên kia đầu dây: "Lan Huyên, tối nay dì tự tay xuống bếp nấu đồ ăn ngon cho cháu, hai đứa trở về sớm một chút nhé. Không cần phải mua cái gì đâu, cháu tới nhà là dì đã vui lắm rồi, không cần phải ngại"

Lan Huyên: "..."

Xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.

Lan Huyên trừng mắt nhìn Lục Đồng Quân, còn Lục Đồng Quân vẫn thản nhiên cười nói với Trần Hương Thủy: "Mẹ, con cúp máy trước nhé, Lan Huyên thường ăn nhạt, đồ ăn không cần quá mặn hay cay đầu"

Không phải Lan Huyên ăn nhạt mà là bác sĩ yêu cầu thời gian tới cô cần ăn những món nhẹ nhàng, thanh đạm để điều dưỡng cơ thể.

Lục Đồng Quân rất cẩn thận, không muốn để Trần Hương Thủy quá lo lắng mà vẫn muốn chăm sóc cho thân thể Lan Huyên.

Sau khi cúp điện thoại, Lan Huyên liền làm bộ vô cùng tức tối, đánh Lục Đồng Quân một cái rồi nói: "Chúng ta đi!"

"Được."

Hai người đang trên đường tới trung tâm thương mại, An Nhã Hân lại gọi điện tới hẹn Lan Huyên đi ăn tối cùng nhau.

"Sợ là không được rồi." Lan Huyên đưa mắt liếc nhìn Lục Đồng Quân bên cạnh, nói: “Hôm khác tới mời cậu sau nhé"

An Nhã Hân ngửi ngay ra được mùi trò hay, bật cười trêu chọc: "Có phải cậu đang hẹn hò với cậu Lục không?"

“Anh ấy đang ở cùng với tớ" Lan Huyên không nói rõ là mình đang hẹn hò, chỉ đi thêm một đoạn rồi nói: "Tối nay bọn tớ sẽ đến nhà cũ của họ Lục để dùng cơm, Nhã Hân, tớ căng thẳng quá".

“Bầy, chưa chị đã gặp cha mẹ sớm như vậy rồi” An Nhã Hân vừa kinh ngạc vừa hớn hở nói: “Cậu Lục nhanh nhẹn quá đi, cậu không cần khẩn trương, là cậu Lục theo đuổi cậu, cậu cũng chẳng hề thua kém người nào, những người ở nhà họ chắc chắn sẽ thích cậu."

Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om để ủng hộ chúng mình nha.

"Ừm."

Mẹ của Lục Đồng Quân trông rất hiền hòa, dễ ở chung, nhưng dù sao cũng là lần đầu tới chơi, trong lòng Lan Huyên không tránh khỏi hồi hộp.

"Mà này, Lan Huyên, Tô Lan Ninh thật sự lấy lại cái túi kia đấy. ba mươi tỷ, thế mà cô ta cũng dám bỏ ra, không thể tin được." An Nhã Hân nói: "Thấy bảo người của nhà họ Sở không thích cô ta, thế thì cô ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"

"Đó là chuyện của cô ta, chúng ta không cần quan tâm." Lan Huyên nói: "Tớ đang đi chọn quà, tối nay chúng ta trò chuyện sau nhé"

“Được rồi, cậu cứ làm việc của mình đi." An Nhã Hân rất biết điều cúp máy.

Lan Huyên và Lục Đồng Quân đi dạo một vòng trong trung tâm thương mại nhưng không thể tìm thấy bất cứ món quà nào thích hợp.

Nhà họ Lục không thiếu trang sức châu báu, càng không hiếm lạ túi xách hàng hiệu, thực phẩm, chức năng hay đồ bổ quý giá.

Cuối cùng hai người dừng lại trước một cửa hàng hoa quả theo mùa, Lục Đồng Quân nói: "Mua cái này đi."

Lan Huyên kinh ngạc: "Mua hoa quả? Có ổn lắm không?" "Chỉ cần là em mua, bọn họ đều thích, của ít lòng nhiều."

Cuối cùng hai người mua một giỏ trái cây theo mùa, giá chỉ khoảng vài triệu.

Trên đường đến nhà cũ của họ Lục, Lan Huyên vẫn luôn căng thẳng không thôi, càng đến gần nhà họ Lục, cô càng cảm thấy lo lắng.

Xe chậm rãi lái vào nhà lớn của họ Lục, một ngôi nhà cổ rộng mấy nghìn mét vuông trông vô cùng cổ kính hiện ra trước mắt, xe phải đi mấy phút trong khu nhà mới tới được cửa.

Khoảnh khắc của xe được đẩy ra, Lan Huyên bị sự phô trương của nhà họ Lục làm cho kinh ngạc.

Trước cổng nhà họ có hai hàng người đang đứng, tổng cộng khoảng năm mươi đến sáu mươi người, đều là người giúp việc và lái xe, mà Trần Hương Thủy và ông cụ Lục thì đứng trên bậc cửa nhìn ra bốn phía.

Ngay cả Lục Tây Anh và Lục Minh Húc cũng ở đây.

Lan Huyên vừa bước xuống, những người hầu đã đồng thanh hộ lên: "Xin chào cô Tô, xin chào cậu chủ"

Lan Huyên gượng gạo nở nụ cười, dùng ánh mắt dò hỏi Lục Đồng Quân, tại sao nhà anh lại phô trương đến vậy?

Lục Đồng Quân nhún vai tỏ vẻ rất bất lực, anh cũng không ngờ Trần Hương Thủy và ông cụ Lục lại sắp xếp một buổi chào đón hoành tráng thế này cho hai người.

“Lan Huyên, mau vào đi, cháu có một không, có đói bụng không?" Trần Hương Thủy nhiệt tình đi tới nắm tay Lan Huyên dẫn vào, hoàn toàn không để ý tới con trai ruột của mình ở phía sau.

Ông cụ Lục nhìn thấy Lan Huyên cũng mỉm cười rất hiền từ, ban đầu khi nghe tin cháu trai muốn dẫn. bạn gái về nhà, ông còn chưa tin lắm, mà lúc tận mắt thấy Lan Huyên xuất hiện ở nơi này, ông liền vô cùng vui vẻ.

Lục Đồng Quân đã lấy vợ ba lần, sống trên đời cũng hơn ba mươi năm, nhưng đây là lần đầu tiên anh. chính thức dẫn bạn gái về nhà như vậy.

“Cô, cháu không mệt” Lan Huyên mỉm cười chào hỏi ông cụ Lục: “Cháu chào ông” "Tốt tốt tốt."

Một tiếng "ông" khiến ý cười trên mặt của ông cụ Lục càng trở nên rạng rỡ: "Mau vào nhà đi"

Tất cả mọi người đều lần lượt đi vào, chỉ còn lại Lục Đồng Quân ngồi trên xe lăn, trông cô độc không sao tả xiết.

Lục Tây Anh đi được hai bước liền quay trở về: "Anh cả, để em đẩy anh."

Lục Đồng Quân nói: "Coi như cậu còn có chút lương tâm"

Lục Tây Anh thở phì phì đáp: "Tự anh mang cô Tô về nhà để bản thân thất sủng, còn trách ai."

Lục Đồng Quân đột nhiên mang Lan Huyên trở về khiến Lục Tây Anh không khỏi bối rối.

Anh ta đẩy Lục Đồng Quân vào nhà, thấy Lục Minh Húc cười chúc mừng nói: "Chúc mừng anh cả, xem ra chuyện tốt của anh và cô Tô sẽ không còn xa nữa rồi."

"Ừm." Lục Đồng Quân không chút cảm xúc đáp lại, không hề dư thừa bất cứ chữ nào.

Trong đại sảnh, Trần Hương Thủy và ông cụ Lục đang nhìn chằm chằm Lan Huyên không rời mắt, càng nhìn càng thấy thích.

Hai bên đứng hàng chục người hầu khiến Lan Huyên ngồi trên sô pha cảm thấy không được tự nhiên, nụ cười trên mặt gần như sắp đông cứng lại.

Lan Huyện cười gượng gạo, Trần Hương Thủy và ông cụ Lục cũng cười gượng gạo theo, hình ảnh này quả thực là... rất lúng túng.

Lục Đồng

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK