“Chị”.
Một giọng nam vang lên, khi Lâu Yến Vy định thần nhìn lại thì thấy đó là Tô Hạo Trần.
“Tại sao cậu lại ở đây vậy?”
Lâu Yến Vy biết Tô Hạo Trần là em trai mình, nhưng cô ta thực sự không có cảm giác chị em tình thâm gì cả.
Thời gian hai người gặp nhau tổng cộng chỉ có mấy ngày, đây vẫn là lúc trước Tô Hạo Trần bị Lệ Quốc Phong mang về Thiên Dạ. Trong thời gian ngắn như vậy, tình cảm chị em sâu đậm ở chỗ nào chứ?
“Chị là chị ruột của em, em đến thăm chị không được sao?” Tô Hạo Trần cười: “Chị ơi, Lệ Quốc Phong đã vào nhà tù rồi. Từ nay về sau, chúng ta sẽ là những người thân thiết nhất trên thế giới này”.
“Sau này đừng nhắc đến tên người đó với tôi nữa” Lâu Yến Vy rất ức chế, cô ta không muốn nhắc đến chuyện đó chút nào nên cau mày hỏi: “Cậu đã bị bắt lâu như vậy rồi mà cậu mới quay lại. Trong khoảng thời gian này, cậu đã ở đâu? "
Lời nói của Lâu Yến Vy thật sắc bén.
Tô Hạo Trần đút áo vào túi quần, nhìn Lâu Yến Vy nở nụ cười: “Chị hai, sao chị lại hỏi như vậy? Chị muốn biết điều gì?”
“Cậu hãy nói sự thật đi” Lâu Yến Vy nói: “Cậu đã đi đầu sau khi người đó bị bắt?”.
Tô Hạo Trần thu lại nụ cười, nhưng mãi mà vẫn không hé răng.
Lâu Yến Vy nhìn cậu ấy chằm chằm, vừa định mở miệng thì bỗng nhiên Tô Hạo Trần vén tay áo lên. Trên cánh tay của cậu ấy lộ ra một vết sẹo rất rất rất dài, giống như một vết thương mới vậy.
“Sao lại bị vậy?” Lâu Yến Vy cũng đã từng bị thương, nhưng đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy một vết thương dài như vậy. Nhìn giống như là dài gần hai mươi cm.
Sau khi cắt chỉ thì vết thương ấy trông giống như một con rết hung dữ đang nằm trên cánh tay cậu ấy.
“Sau khi Lệ Quốc Phong bị bắt, em đã muốn tìm lô hàng mà ông ta đang cất giấu. Em đã bị một tổ chức ở địa phương bắt giữ, họ cũng muốn đi lấy số hàng đó. Họ biết em là con trai của Lệ Quốc Phong và nghĩ rằng em biết chúng ở đâu nên đã tra tấn để em khai ra”.
Ánh mắt của Tô Hạo Trần hết sức ảm đạm: “Vết sẹo này lúc là do lúc đó bị tra tấn lưu lại. Em đã bị giam ở nơi tăm tối không có thiên lý đó, không biết bao lâu. Một ngày nọ, em tìm được cơ hội và trốn thoát. Sau nhiều lần chạy trốn thì cuối cùng em cũng trở về đến thủ đô”
Lâu Yến Vy lại hỏi: “Cậu có biết ai đã bắt cậu không?” “Em không biết, chỉ biết rằng họ trên cánh tay của họ có xăm một con bọ cạp” Con bò cạp ư? Lâu Yến Vy nhanh chóng nghĩ đến một tổ chức có tên là bang Hạt Tử.
Trước đây cô ta đã từng đối phó với chúng, bọn chúng hành động quả thật ác độc và tàn nhẫn.
“Có thể đám cưới hôm nay sẽ không an toàn. Cậu đừng chạy lung tung. Tốt hơn là ở lại trong đại sảnh đợi đi”.
Tô Hạo Trần nói: “Ừm, em biết đám cưới này thật ra là giả. Là do chị gái và anh rể sắp đặt để bắt được Tần Kiều Lam. Chị hai, chị nghĩ Tần Kiều Lam có đến không?”
“Làm sao mà tôi biết được. Tôi cũng đâu phải con giun trong bụng Tần Kiều Lam chứ. Chỉ cần cô ta tới thì bà đây sẽ khiến cho cô ta không có đường về”
Tô Hạo Trần cũng có vẻ phẫn nộ nói: "Tần Kiều Lam bị bắt thì gia đình chị gái
có thể sống một cuộc sống yên ổn rồi. Tần Kiều Lam này so với Tô Lan Ninh lúc trước còn đáng hận hơn. Nhưng chị hai à, chị đừng trách em nói thật nha. Ngay cả một Tần Kiều Lam mà anh rể cũng không bắt được thì làm sao có thể khiến chị gái của em hạnh phúc chứ?”
“Tần Kiều Lam có nhiều quỷ kế đa đoan, nhiều lần đều trốn thoát trong tay tôi. Sao hả, ý của cậu là tôi cũng bất tài có đúng không?” Lâu Yến Vy sẵng giọng: “Nếu cậu có bản lĩnh thì hãy đi bắt người đi. Với thân thể nhỏ bé của cậu thì ngay cả một đẩm của tôi mà cậu cũng còn không chịu nổi nữa là?
Lâu Yến Vy lên giọng phàn nàn: “Nếu đã là em trai của tôi thì cậu không thể quá yếu đuối như vậy được. Cậu hãy nhìn chị và tôi đi. Một người có thể đánh đấm và người kia có đầu óc linh hoạt. Còn cậu thì sao? Không thông minh cũng còn chưa tính, mà thân thể lại còn yếu đuối như vậy nữa chứ. Sau này trở về hãy rèn luyện thân thể thật tốt cho tôi đi.”
“Chị hai, chị đừng vùi dập em chứ. Trước đây em vẫn bị bệnh đau tim mà. Sau khi phẫu thuật, em không được vận động quá mạnh”.
“Kiếm cớ” Lâu Yến Vy còn muốn phàn nàn tiếp thì bỗng ngửi thấy một mùi đặc biệt: “Mùi gì vậy nhỉ? Hình như là mùi xăng” .
“Xăng sao? Tại sao em không hề ngửi được nhỉ?” Tô Hạo Trần ngơ ngác.