Tần Kiều Lam ôm Tứ Bảo ngồi trên một chiếc sofa giản dị, vươn tay đùa với Tứ Bảo: “Bộ dạng thật sự xinh quá. Cái mũi này, ánh mắt này cực kỳ giống cha con. Tứ Bảo à, hay là con đi với dì nhé, nhất định dì sẽ đối xử tối với con”.
Tứ Bảo cười chảy nước miếng, trông rất đáng yêu, thật có thể chuyển hoá con người.
Tần Kiều Lam nhịn không được vui vẻ nói: “Tứ Bảo, con cũng thích dì đúng không? Ngoan quá”.
Tứ Bảo mấp máy môi và lưỡi, miệng phát ra âm thanh “AA”. Trẻ con ba tháng tuổi nói chuyện ê a thật đáng yêu.
“Ôi, Tứ Bảo muốn nói gì với dì hả?” Tần Kiều Lam được chọc cười đến mở cờ trong bụng. Khó kháng cự nhất trên đời này chính là đứa trẻ con trong sáng như tờ giấy trắng.
Tứ Bảo vui vẻ không ngừng khua tay múa chân, khiến cho Tần Kiều Lam đùa giỡn cười ha ha, tâm trạng vô cùng tốt.
Thủ hạ đem sữa đã được pha đến, Tần Kiều Lam cũng tự mình bón cho ăn, Tứ Bảo ăn rất ngoan. Hơn mười phút sau đã uống hết một bình sữa rồi.
Tứ Bảo như thể nể mặt, Tần Kiều Lam cũng không nhẫn tâm tổn thương Tứ Bảo. Không chỉ có vậy, còn đối xử với Tứ Bảo vô cùng tốt, thấy Tứ Bảo phun sữa bẩn hết quần áo, cô ta lập tức cho người đi mua quần áo mới, còn mua thêm một
vài đồ chơi trẻ em về.
Tứ Bảo tè dầm, Tần Kiều Lam cũng đích thân thay bỉm, nếu để người khác động vào Tứ Bảo, cậu bé lập tức khóc oa oa lên. Nhưng khi Tần Kiều Lam ôm vào lòng thì Tứ Bảo lập tức cười vui vẻ.
Tứ Bảo như là cục nợ của Tần Kiều Lam, Tần Kiều Lam có một loại cảm giác muốn che chở, cũng vui vẻ ôm Tứ Bảo vào lòng.
Cuối cùng tay của Tần Kiều Lam đều mỏi rã rời, muốn đặt mông ngồi xuống sofa một lát cũng không được, vì hễ ngồi xuống là Tứ Bảo lại khóc, Tần Kiều Lam phải ôm đi, còn không ngừng dỗ dành.
Thật đúng là bảo mẫu của trẻ con.
Tần Kiều Lam cũng không muốn ôm, nhưng nhìn Tứ Bảo cười ngọt ngào với cô ta như vậy, cô ta lại mềm lòng mà bế trên tay.
Cùng lúc đó.
Lục Đồng Quân cũng đã tra được vị trí của Lạc Huy Hoàng, trực tiếp cho người đi đến.
Tìm Tứ Bảo, tìm Tô Lan Huyên, bắt hung thủ đã sát hạt Trần Hương Thủy. .
Lục Đồng Quân không dám dừng lại một phút giây nào.
Bên Lãnh Phú Cường cũng đang dẫn người đi tìm Tô Lan Huyên, mặc kệ có phải Tô Lan Huyên giết người hay không, đều phải mang người trở về đã.
Lâu Yến Vy cũng rất lo lắng, điều an ủi duy nhất của cô ta lúc này chính là Bạch Hồng Hoa đã được ra ngoài.
Lãnh Phú Cường nộp tiền bảo lãnh, Lệ Quốc Phong đã bị bắt lại. Lãnh Phú Cường cũng là nói lời giữ lời, cầu tình với cấp trên.
Hơn nữa trước đây Bạch Hồng Hoa cũng đã từng lập được công, Bạch Hồng Hoa cùng lắm là bị phán án treo, nếu trong thời gian thực thi mà lập được công, có biểu hiện tốt, còn có thể giảm bớt trừng phạt, sớm được tự do.
Lâu Yến Vy khăng khăng muốn đi đón Bạch Hồng Hoa.
Đã lâu không gặp nhau, Lâu Yến Vy nhìn thấy Bạch Hồng Hoa đi ra bèn chạy tới ôm chầm lấy và nói: “Hồng Hoa, nhớ chết tớ rồi, cậu xe nhìn cậu đã béo lên rồi này”
Bạch Hồng Hoa: "..”.