Giọng nói lạnh lùng của Lục Đồng Quân từ phía trên truyền xuống, Tần Kiều Lam kinh ngạc quay đầu lại, nhìn thấy Lục Đồng Quân và Tô Lan Huyên thì hiểu rõ mọi chuyện.
“Ngăn bọn họ lại” Tần Kiều Lam biến sắc, cắp chân bỏ chạy.
Lập tức, người ngã ngựa đổ, người của Bóng Đêm và Địa Sát động thủ, hỗn loạn thành một nùi.
Lục Minh Húc thấy mọi chuyện không ổn nên cũng thừa dịp hỗn loạn mà chạy đến lối ra bên ngoài. Lục Đồng Quân chú ý tới Lục Minh Húc, anh nhặt cây côn gỗ trên mặt đất rồi ném qua, đánh trúng cái ót của anh ta.
Lục Minh Húc loạng choạng một chút rồi quay đầu lại, ánh mắt thâm độc nhìn thoáng qua Lục Đồng Quân.
Lúc này, âm thanh cảm báo cũng chạy về phía này, một khi bị bắt thì sẽ hoàn toàn xong đời.
Tô Lan Huyên chạy xuống lầu, tiếp nhận đứa bé trong tay của Lâu Yến Vy, ôm đứa bé vào lòng khiến cô tràn đầy an tâm. Tô Lan Huyên kích động hôn Tứ Bảo một cái, Lâu Yến Vy đi bắt Tần Kiều Lam, chỉ khi Tần Kiều Lam sa lưới thì Bạch Hồng Hoa mới có thể lấy con chuộc tội.
Lúc này, Lục Minh Húc và Tần Kiều Lam như một con chuột bị hoảng sợ, một con thỏ bị uy hiếp.
Lục Minh Húc thấy Lục Đồng Quân đuổi theo thì vội vàng chuyển hướng đi về phía Tô Lan Huyên, anh ta biết rõ, chỉ có buông tay đánh cược một lần thì mới có cơ hội sống sót.
Tô Lan Huyên ôm đứa bé đứng bên ngoài đám người, chính là vì tránh để đưa bé bị thương.
Lục Đồng Quân phát hiện dụng ý của Lục Minh Húc nên trước khi anh ta đến trước mặt Tô Lan Huyên thì anh đã ngăn trước mặt cô, một cước đá bay Lục Minh Húc.
“Muốn chết à” Hai mắt Lục Đồng Quân sầm lại, không đợi Lục Minh Húc đứng eln6 thì anh đã xách cổ áo anh ta rồi nhấc người lên: “Lục Minh Húc.”
Ba chữ kia, Lục Đồng Quân nghiến răng nghiến lợi nói ra, trong giọng nói tràn đầy hận thù.
“Anh, anh hiểu lầm em rồi” Đầu óc Lục Minh Húc xoay chuyển cực nhanh, anh
ta nói: “Em vốn muốn báo cho anh biết Tần Kiều Lam đang ở đây, là Tần Kiều Lam đã giết bác gái, em đến đây trước để ổn định cô ta mà thôi.”
Anh ta thực sự cho rằng Lục Đồng Quân ngu ngốc sao?
Vẻ mặt Lục Đồng Quân lạnh lùng phát sợ, mắt mắt đầy hung ác: “Đi xuống dưới bồi tội cho mẹ tôi đi”.
Dứt lời, Lục Đồng Quân vung nắm đấm đánh Lục Minh Húc lệch cả mặt, khiến anh ta phun ra một búng máu. Người của Tần Kiều Lam đã bị người của Bóng Đêm bắt gọn, chỉ cần mấy phút đã nhanh chóng giải quyết xong.
Lục Minh Húc bị đánh nằm rạp trên đất, cũng chỉ còn một hơi tàn. Lục Đồng Quân đánh đỏ cả mắt, chỉ cần đạp thêm một cước thì Lục Minh Húc sẽ bỏ mạng.
“Lục Đồng Quân” Ngay lúc một cước cuối cùng sắp hạ xuống thì Lãnh Phúc Cường đi đến, ngăn cản Lục Đồng Quân lại.
Sự hoảng sợ trong mắt Lục Minh Húc dần rút đi, anh ta thở dài một hơi.
Lãnh Phú Cường liếc nhìn Lục Minh Húc, Lục Đồng Quân ra tay cũng ác thật, nhưng dù sao đây cũng là tâm trạng bình thường, ai có thể nhịn được khi đứng trước kẻ thù giết mẹ của mình cơ chứ?
Lãnh Phú Cường nhìn về phía Lục Đồng Quân, anh hừ lạnh một tiếng: “Phòng vệ chính đáng”
Lục Minh Húc: "..” Toàn bộ quá trình là anh ta bị ngược đãi mà? Lãnh Phú Cường: "..”
Chỉ cần không phải mỳ thì đều có thể nhìn ra được, ngay cả một cơ hội phản kích Lục Minh Húc cũng không có.
Lần đầu tiên Lãnh Phú Cường lựa chọn mắt nhắm mắt mở, nói với người đứng sau: “Giải toàn bộ bọn họ đi”.
Lãnh Phú Cường dẫn theo hơn mười cảnh sát đến đây, toàn bộ người của Địa Sát bị áp giải lên xe.
Lục Minh Húc không đi được nữa, chỉ có thể mang lên cáng cứu thương, anh ta không cam lòng nhìn về phía Tô Lan Huyên: “Rốt cuộc cô phát hiện khi nào, cô luôn giả bộ có phải không?”