Khi nghe Vạn Hoài Bắc nói vậy, trong lòng Tô Lan Huyên cảm thấy có chút choáng váng.
Điều này cũng không phải là không thể.
Lâu Yến Vy hừ lạnh một tiếng: "Một người điên rồ mất trí thật sự là muốn thiêu chết cùng với anh rể cũng không có gì là lạ. Tần Kiều Lam chính là loại người nếu cô ta có cuộc sống tồi tệ và người khác cũng đừng mong được sống hạnh phúc, cho dù có phải chết cũng phải kéo theo người khác theo cùng, không biết nếu cô ta biết rằng chị tôi đã rời khỏi đó từ lâu rồi, và cái cô ta thiêu chết chỉ là một cái hình nộm, cô ta liệu có tức giận đến mức chết rồi còn bật dậy hay không"
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng của Lâu Yến Vy liền cảm thấy rất vui, không thể không bật cười.
Tần Kiều Lam muốn thiêu chết Tô Lan Huyên, nhưng Tô Lan Huyên lại không chết, mà cô ta lại tự thiêu chết chính
mình.
Lục Đồng Quân bước vào đại sảnh, khi mọi người nhìn thấy Lục Đồng Quân đã trở lại, tất cả đều ngoảnh lại nhìn anh.
Lâu Yến Vy hưng phấn hỏi đầu tiên: "Anh rể, Tần Kiều Lam đã bị thiêu cháy chết chưa?"
Lục Đồng Quân đã nhận được cuộc gọi từ Lãnh Phú Cường khi đang trên đường trở về, ngọn lửa đã được dập tắt và thi thể của Tần Kiều Lam bị cháy thành than rồi.
“Ừ” Lục Đồng Quân gật đầu, đi tới chỗ Tô Lan Huyên, anh nắm lấy bàn tay của Tô Lan Huyên theo thói quen, nhíu mày lại nói: “Sao lại lạnh như vậy” .
Trong lòng của Tô Lan Huyên cũng bối rối, vẫn còn sợ hãi: "Vừa rồi suýt chút nữa thì em đã bị thiêu chết rồi, anh cũng phải cho phép em được sợ hãi một lần chứ"
Đôi môi mỏng của Lục Đồng Quân hơi nhếch lên: "Vậy anh đưa em lên lầu nghỉ ngơi nhé".
Nói rồi, Lục Đồng Quân rời khỏi đám đông trong đại sảnh và đưa một cánh tay ra ôm lấy Tô Lan Huyên bước lên lầu.
Lâu Yến Vy không khỏi cất lời nói: "Anh rể, một đám người chúng em vẫn đang còn ngồi ở đây như thế này, anh không nhìn thấy sao?"
Vạn Hoài Bắc nói: "Trong mắt và trong lòng của lão đại chỉ có duy nhất một mình chị dâu thôi, nói không chừng thật sự là anh ấy không nhìn thấy mấy người chúng ta thật"
Hai người bọn họ người hát người phụ họa.
Lục Đồng Quân nói: "Mọi người đi đến đây bằng cái gì thì đi cái đó về đi nhé"
Tất cả mọi người: "..."
Còn chẳng thèm nói với bọn họ là hãy ở lại đây ăn một bữa cơm, cho bớt sợ gì đó nữa.
Vạn Hoài Bắc đứng dậy nói: "Thôi giải tán, giải tán thôi nào, ai về nhà nấy, ai tìm mẹ nấy."
Vừa nhìn thấy Vạn Hoài Bắc đã đứng dậy, Lâu Yến Vy nhanh chóng kéo lấy Bạch Hồng Hoa và nói: "Hồng Hoa, chẳng phải cậu nói là ở nhà mới còn thiếu một số đồ đạc chưa đi mua được hay sao, bây giờ chúng ta đi mua sắm luôn, đi đi đi."
Bạch Hồng Hoa cho hay: "Tớ không có cần gấp mà" "Cậu cần gấp."
Lâu Yến Vy nói với khí thế như kiểu tớ nói cậu đang cần gấp là cậu phải cần gấp.
Lâu Yến Vy kéo lấy Bạch Hồng Hoa bước đi như bay, Vạn Hoài Bắc chắp hai tay sau lưng, ánh mắt cáo già lóe sáng lên: "Trốn được thuở ban đầu sao trốn được mãi."
"Tôi đi cùng các cô." Vạn Hoài Bắc sải bước nhanh để đuổi kịp.
Xa Thành Luân từ đầu đến cuối ngồi như người tàng hình không ai thấy, anh ta nhấp một hớp trà, đứng dậy thong thả nhãn nhã bước ra ngoài, tổng kết lại một câu: "Trước kia cũng không biết là chuyện gì, bây giờ thì không biết mặt mũi ra sao"
Nếu Xa Thành Luân không lên tiếng, thì chắc không có người nào biết rằng anh ta đang có mặt ở đại sảnh.
Tô Khánh Thành còn đang ở trong đại sảnh nghe thấy những lời này, cảm thấy vô cùng thâm thúy, ông ta hỏi thêm: "Anh Xa, anh đang nói về ai vậy?"
Xa Thành Luân mỉm cười, không trả lời câu hỏi đó: "Bác Tô, hay là cháu đi xe của bác, bác tiện đường cho cháu đi nhờ một đoạn nhé."
Đây là lần đầu tiên có người gọi Tô Khánh Thành là bác
Tô một cách lịch sự như vậy, trong lòng Tô Khánh Thành cảm thấy vui mừng lắm.
"Được thôi, anh Xa muốn đi đâu? Chúng tôi sẽ tiễn anh" "Bệnh viện Nhân Ái".
"Được rồi, Hạo Trần, lái xe đi, chúng ta đưa anh xa đến bệnh viện Nhân Ái".
Dường như Tô Hạo Trần không nghe thấy, Tô Khánh Thành lại gọi hai lần, bấy giờ Tô Hạo Trần mới định thần lại: "Được rồi, con đi lấy xe"
Lúc này, mọi người đã về hết.
Lục Đồng Quân đứng sau tấm rèm cửa ở trên lầu, nhìn. thấy Tô Hạo Trần cuối cùng cũng lái xe rời khỏi, anh mới kéo tấm rèm ra.
“Lục Đồng Quân, anh cứ lén lén lút lút làm gì vậy hả? Tô Lan Huyên cảm thấy khó hiểu: “Bỏ mặc bọn họ trong đại sảnh không hề quan tâm rồi bây giờ lại đi nhìn trộm, anh có ý gì thế? Có phải chuyện Tần Kiều Lam bị thiêu chết anh còn có gì giấu em phải không?"
“Đợi thêm mấy tiếng nữa” Lục Đồng Quân nói: “Anh đã nhờ Hạ Đình đi điều tra xem rốt cuộc là ai đã mang xăng vào trong khách sạn rồi”.
"Chuyện này đúng là vô cùng quan trọng, từ trong ra ngoài khách sạn đều là người của chúng ta, thế mà vẫn bị Tần Kiều Lam lợi dụng sơ hở, liệu có phải là trong Bóng Đêm có nội gián hay không?"
Tô Lan Huyên nghĩ lại chuyện trước đây trong tổ chức Thiên Dạ cũng có nội gián, nói không chừng Bóng Đêm cũng như vậy.
Lục Đồng Quân nhìn cô chằm chằm: "Cứ đợi đã" Sau khi màn đêm buông xuống, Hạ Đình mang tin tức về.
"Lão Đại, tôi đã tự mình đi kiểm tra rồi, trong cốp xe của cả ba chiếc xe này đều có xăng tràn ra"