Vạn Hoài Bắc bật cười: “Vì thế cô đã bơi tới đây ư? Sao cô không gọi điện cho chị cô, bảo cô ấy phải người đến đón cô?”
Lâu Yến Vy chắc chắn sẽ không thừa nhận là mình đã quên mất chuyện này, lạnh mặt đáp: “Tôi thích làm những chuyện có tính thử thách, tôi còn tưởng Bóng Đêm các anh lợi hại thế nào, không phải bồn tiểu thư vẫn lên được bờ rồi sao, nhìn thấy chưa? Lần này coi như bổn tiểu thư lên lớp miễn phí cho các người một lần, kiểm tra thấy hệ thống phòng thủ của các người còn hoạt động không tốt, cần phải cải tiến.”
Lâu Yến Vy nói với giọng điệu không cần cảm ơn tôi đâu.
Cô ta đứng dậy, phủi cát trên người mình, đi lên phía trước. Vạn Hoài Bắc nhắc nhở: “Cẩn thận...”
Vừa dứt lời, Lâu Yến Vy đã giẫm trúng một cơ quan, cô ta còn chưa kịp phản ứng lại, dưới chân đã mất đi trọng lực. Một tấm lưới đã “tóm” lấy cô ta, sau đó là vô số tia sáng đỏ chiếu tới.
Đây là tia gamma có thể băm nhỏ người thành mảnh vụn. “Lâu Yến Vy” Tim Vạn Hoài Bắc đã nhảy lên cuống họng rồi. Lâu Yến Vy thốt ra một câu chửi thề: “Mẹ kiếp, đúng thật là.” Lúc nói chuyện, Lâu Yến Vy bị lưới quấn quanh người có sức né tránh.
Tia gamma được bắn ra một cách ngẫu nhiên, bị lưới quấn chặt nên cử động của Lâu Yến Vy có hạn, không được linh hoạt. Chỉ cần một chút bất cẩn thôi là cái mạng nhỏ của cô ta sẽ mất ngay lập tức.
Ngay khi một tia gamma sắp xuyên qua người Lâu Yến Vy, Vạn Hoài Bắc nhanh chóng kéo công tắc ở bên cạnh xuống.
Tia gamma biến mất, Lâu Yến Vy hoảng sợ đến mất hồn nằm trên mặt đất. “Lâu Yến Vy”
Vạn Hoài Bắc lập tức cởi lưới cho cô ta, thả người xuống, lại đỡ cô ta dậy, hỏi: “Cô có bị thương không?”
Lâu Yến Vy VỖ VỖ ngực, nói: “Má ơi, đáng sợ quá đi mất, mạng của bổn tiểu thư suýt chút nữa đã nằm lại ở đây đấy”.
“Bây giờ cô còn xem thường Bóng Đêm nữa không?” Vạn Hoài Bắc thở phào nhẹ nhõm, nói: “Lần này coi như cho cô một bài học, đừng đánh giá thấp một tổ chức đã phất lên nhanh chóng chỉ trong vài năm, trên đảo này chỗ nào cũng có cơ quan, cô đừng có đi lung tung”
Lâu Yến Vy: "..” Vạn Hoài Bắc đang trả lại nguyên vẹn cho Lâu Yến Vy những lời cô ta vừa nói.
Cách đó không xa, Tô Hạo Trần - người đang nấp dưới một gốc cây chuối đã nhìn thấy hết một màn vừa rồi.
Hạ Lăng thật sự đã không lừa cậu. Trên đảo này chỗ nào cũng có cơ quan.
Nếu vừa rồi cậu giẫm trúng cơ quan, chắc chắn cậu sẽ không được may mắn như Lâu Yến Vy.
“Lâu Yến Vy”.
Tô Lan Huyên và Lục Đồng Quân đã tới, lúc hai người họ nhìn thấy rõ thứ gọi là “quỷ nước” trong video kia chính là Lâu Yến Vy, họ đã vội vã đến đây ngay lập tức.
Lâu Yến Vy vừa lăn lộn trên mặt đất mấy vòng, trên người toàn là cát, trên tóc cũng có, trông cô ta hơi nhếch nhác.
“Chị”
Lâu Yến Vy vẫy tay. Vạn Hoài Bắc thấy Lục Đồng Quân đã tới liền bình tĩnh cởi áo khoác ngoài ra, khoác lên người Lâu Yến Vy.
Lâu Yến Vy liếc anh ta một cái, nói: “Anh đưa áo cho tôi làm gì, tôi có lạnh đâu...”
Vạn Hoài Bắc câm nín: "..”