Tần Chấn Đông vuốt ve bia mộ: "Thu Uyển, con gái chúng ta gặp chuyện. Tôi không thể trông coi ở nơi này nữa, tôi rời đi một thời gian, mọi chuyện xong xuôi rồi sẽ về với bà..."
Còn chưa nói xong, đột nhiên phía sau Tần Chẩn Đông vang lên giọng nói của một người phụ nữ.
"Khi tôi còn sống ông cũng không nói nhiều với tôi như vậy, bây giờ sao lại nhiều lời với cái bia mộ thế"
Nghe vậy, Tần Chấn Đông chợt xoay người.
Lệ Thu Uyển mặc sườn xám đang đứng cách đó ba mét, gương mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Chẩn Đông.
Trước đây Tần Chẩn Đông từng nói Lệ Thu Uyển mặc sườn xám đẹp nhất, cực kỳ có vị của phụ nữ.
Lệ Thu Uyển đến thủ đô được vài ngày mới đến gặp Tần
Chấn Đông.
Hai người đã không gặp nhau hơn hai mươi năm, khi tầm mắt hai người nhìn vào nhau, đôi mắt của Lệ Thu Uyển đã ướt nhòa.
Tưởng rằng đáy lòng yên ả, nhưng khi người yêu xuất hiện, nội tâm lại như sóng to gió lớn, trái tim cũng nóng lên.
So với hai mươi năm trước, Lệ Thu Uyển không thay đổi quá lớn, được chăm sóc cực kỳ tốt. Chỉ là khí chất trên người lại hơi thay đổi, không lộ ra sắc bén như con nhím mà trở nên dịu dàng hơn nhiều.
Tần Chấn Đông không thể tin nổi, ông ta dụi rồi lại dụi hai måt.
"Thu Uyển?"
Tần Chấn Đông không dám chớp mắt: "Đây là xác chết vùng dậy hay là tôi xuất hiện ảo giác?"
Đã chết vài chục năm rồi, bia mộ còn đang ở đây, người lại lại đứng sờ sờ trước mắt. Nếu bây giờ là nửa đêm có lẽ đã dọa người ta chết khiếp.
"Tần Chấn Đông, ông ăn nói cho cẩn thận, bà đây đang sống yên lành, ông mới là xác chết vùng dậy" Giọng điệu này của Lệ Thu Uyển y hệt cô gái nhỏ của hai mươi năm về trước:
"Thượng Quan Âu đã chữa khỏi bệnh cho tôi rồi, ông còn sống nhăn răng thì sao bà đây có thể chết trước ông được"
"Thu Uyển" Tần Chấn Đông kích động khóc lên: "Mấy người chơi trò gì thế hả? Không chết thì không chết, còn lừa người khác làm chi, hại tôi ở đây trông giữ bia mộ cho bà, hại người cha già này tuổi cao rồi còn rơi nước mắt" .
Vẻ mặt Lệ Thu Uyển sầm xuống: "Ông là cha ai cơ? Khi bà đây còn sống chưa từng thấy ông rơi giọt nước mắt nào cả, bây giờ khóc cái gì, mất mặt quá"
Trong lòng Tần Chấn Đông kích động đến lệ rơi đầy mặt: "Đây... còn không phải vì bà viết mấy bức thư kia à, trước đây bà cũng không nói với tôi là bà yêu tôi mà."
"Ai thích ông chứ" Lệ Thu Uyển ngoài miệng còn không thừa nhận: "Tôi thích bừa một người nào đó cũng sẽ không thích kiểu người tự cho mình là đúng như ông".
"Nếu bà không thích, vậy sao bà còn sinh Lan Huyên ra?" Tần Chấn Đông nói: "Lớn tuổi rồi còn cãi bướng"
Lệ Thu Uyển quạu: "Ông chế tối già?" .
"Hai ta cộng lại cũng hơn một trăm tuổi rồi còn không chịu nhận mình già? Nhìn nếp nhăn trên mặt bà có thể kẹp chết một con kiến đấy"