Mục lục
Truyện: Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi (full) - Tô Lan Huyên - Lục Đồng Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Sao có thể như thế được?" 

Lục Đồng Quân nói: "Phương diện kia của Vạn Hoài Bắc tuyệt đối bình thường. Bình thường cậu ta chỉ là một kẻ cà lơ phất phơ, hơn nữa cậu ta và Lãnh Phú Cường còn có chút quan hệ họ hàng với nhau. Theo bối phận mà nói, hai người là anh em" 

Chính là kiểu họ hàng bắn đại bác cũng không tới. 

Tô Lan Huyên suy nghĩ cẩn thận rồi liền bật cười: "Xem ra em họ của em lại bị lừa rồi. Hiện tại cô ấy rất tin rằng Vạn Hoài Bắc và Lãnh Phú Cường là có kiểu quan hệ này. Trước đó Lâu Yến Vy đồng ý vào trong cục làm việc chính là vì hướng tới giá trị nhan sắc của Lãnh Phú Cường. Tám mươi phần trăm Vạn Hoài Bắc vì chuyện này mà lừa dối Lâu Yến Vy." 

Nhưng tại sao Vạn Hoài Bắc lại quan tâm đến việc Lâu Yến Vy coi trọng ai chứ? 

Điều này có hơi khó hiểu. Lục Đồng Quân nói: "Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê". 

Là người ngoài cuộc, chỉ cần quan sát là được, không cần can thiệp quá nhiều. 

Tô Lan Huyên cười nói: "Vậy Vạn Hoài Bắc có thể phải chịu đựng đấy. Lâu Yến Vy khá thô lỗ, tác phong thì hùng hổ, còn đặc biệt thích ngắm trai đẹp. Ngay cả văn phòng, cô ấy cũng cố ý chọn một cái gần sân thể dục, chưa kể dáng người của mấy anh chàng trên sân thể dục rất tốt nữa." 

“Sao em biết?” Lục Đồng Quân ghen tị. 

“Em đã từng thấy rồi” Tô Lan Huyên mỉm cười đứng dậy khỏi lòng Lục Đồng Quân: “ Lâu Yến Vy từng kéo em đi xem. Dáng người đó, người này còn đẹp hơn người kia, đường nhân ngư cơ bắp, cơ bụng tám múi, xúc cảm chắc chắn sẽ không tồi". 

Lục Đồng Quân trở nên ghen tuông: "Em còn muốn sờ?" “Nghĩ thôi, chỉ là nghĩ thôi.” Tô Lan Huyên cười gượng: “Ai cũng có lòng 

yêu thích cái đẹp mà”. 

Chân sau đứng thẳng, Lục Đồng Quân lại bật người nằm xuống giường, tỏ vẻ "anh đang tức giận, mau tới dỗ dành anh". 

Lục Đồng Quân nằm quay lưng về phía Tô Lan Huyên, dáng vẻ tức giận thật giống Hạ Bảo. . 

Tô Lan Huyên không biết nói gì: "Lục Đồng Quân, anh có cần đến nỗi như thế không? Có cần thiết hay không?" 

Ngắm mà cũng không cho ngắm? "Em đã ngoại tình về mặt tinh thần" Tô Lan Huyên: "..." "Rốt cuộc là anh đã ủ giấm mấy ngàn năm rồi, nhiều giấm như thế à?" 

Lục Đồng Quân trở mình nằm ngửa, ánh mắt chăm chú nhìn Tô Lan. Huyên, ám chỉ rõ ràng. 

“Được, được” Tô Lan Huyên không biết làm sao đành đi tới, hôn lên mái Lục Đồng Quân, nũng nịu nói: “Anh là tâm của em, anh là con của em, không có anh thì em biết sống như thế nào. Đàn ông bên ngoài đều là mây trôi, là mắt muốn nhìn, tay muốn sờ, cũng không phải là em muốn nhìn, em muốn SÒ." 

Lục Đồng Quân nhìn Tô Lan Huyên: "Đây là thái độ nhận lỗi của em?" 

Tô Lan Huyên vỗ lồng ngực Lục Đồng Quân: "Lục Đồng Quân, cũng không khác lắm mà, còn được một tấc lại muốn tiến một thước." 

Lục Đồng Quân thấy đủ thì dừng, ngồi dậy vòng tay ôm Tô Lan Huyên, cười như một con hồ ly tinh ranh: "Lan Huyên, vừa rồi em nói là đã nhìn thấy Hạo Trần, vậy Lệ Quốc Phong hẳn là đã đến thủ đô.". 

“Tần Kiều Lam cũng có thể đến, Lệ Quốc Phong đến thủ đô cũng không có gì kỳ lạ” Tô Lan Huyên lo lắng nói. “Em chỉ là không hiểu tại sao Hạo Trần lại bỏ chạy khi nhìn thấy em? Ngay cả người chị là em mà cậu ấy còn không muốn thì không nên đi theo một người cha vừa mới nhận mới phải, thậm chí còn không nói một lời hay liên lạc gì. Nếu hôm nay cậu ấy không xuất hiện thì em còn nghĩ cậu ấy không còn trên thế giới này nữa." 

Những lời phía sau hoàn toàn là lời nói tức giận của Tô Lan Huyên. "Em gặp Tô Hạo Trần ở đâu? Anh cho Hạ Đình và Hạ Vân đi tìm" 

“Đường Nam Nhân Dân” Tô Lan Huyên nói: “Nếu không phải có thể em không tiện thì em chắc chắn sẽ đuổi theo” 

Vết thương của ca sinh mổ vẫn còn đau, loại vận động kịch liệt như chạy bộ này, Tô Lan Huyên không thể kiên trì được. 

“Đừng lo lắng, anh sẽ cho Hạ Đình và Hạ Vân đi xem xét.” Lục Đồng Quân lại nắm chặt hai tay Tô Lan Huyên: “Vợ à, chúng ta đi ngủ thôi” 

“Đứng đắn tí đi, ngủ thì ngủ, đừng có động tay động chân” Tô Lan Huyên tắt đèn. 

"Không thể ăn thịt thì uống xíu canh cũng được mà." "Lục Đồng Quân, đừng quậy..." 

Buổi tối hôm nay, Lâu Yến Vy mất ngủ. Nếu cô ta gặp phải Lệ Quốc Phong thì cô ta nên làm gì bây giờ? "Hồng Hoa, tớ đến phòng huấn luyện vận động chút." 

" Ừ, vậy tớ đi ngủ trước” Bạch Hồng Hoa biết Lâu Yến Vy đang có tâm. trạng không tốt, nếu lúc này không trút hết thì sẽ phiền muộn đến nỗi xảy ra vấn đề. 

Lâu Yến Vy đi đến phòng huấn luyện, Bạch Hồng Hoa đang chuẩn bị ngủ thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Là một dãy số xa lạ, cô ta không có thói quen nhận máy của những số điện thoại lạ. 

Nhưng sau khi vào làm việc, sẽ luôn có những số điện thoại không quen biết gọi đến, đều là đồng nghiệp trong cục. Bạch Hồng Hoa nghĩ có thể là đồng nghiệp khác trong cục nên bắt máy. 

"Tôi là Bạch Hồng Hoa." 

“Hồng Hoa, là chú.” Đầu dây bên kia là giọng nói của một người đàn ông trung niên. 

Nghe vậy, tinh thần của Bạch Hồng Hoa thoáng chấn động, vẻ mặt nặng nề: "Lệ lão đại?" 

“Là chú!” Lúc này, Lệ Quốc Phong đang ở một nhà máy bỏ hoang ở ngoại ô, đứng trên nóc nhà máy nhìn về trung tâm thành phố: “ Hồng Hoa, đã đến lúc cháu phải trả ơn nuôi dưỡng của chú đối với cháu” 

Lệ Quốc Phong vừa mở miệng đã lấy ân huệ ra uy hiếp. 

"Tôi không thể làm việc cho ông nữa. Lâu Yến Vy và tôi hiện đã làm việc trong cục. Tốt nhất là ông không nên xuất hiện trước mặt tôi" 

Nếu không cô ta cũng rất khó xử. 

Từ tận đáy lòng, Bạch Hồng Hoa hy vọng rằng Lệ Quốc Phong sẽ không bao giờ xuất hiện. 

Nhưng để xứng với sắc phục cảnh sát trên người, vậy cô ta phải bắt người lại. 

Khi nghe tin Bạch Hồng Hoa và Lâu Yến Vy đã nương nhờ trong cục, Lệ Quốc Phong tức giận không thôi: "Hai đứa tụi mày đã bị dính nước vào đầu rồi à? Lúc trước, tụi mày đã làm gì, trong lòng tụi mày không rõ ràng sao?" 

“Lệ lão đại, Lâu Yến Vy và tôi muốn sống một cuộc sống của người bình thường.” Bạch Hồng Hoa nói: “Ông cũng đừng đi tìm Lâu Yến Vy nữa, ông biết tính cách của cô ấy rồi, cho dù ông là cha ruột của cô ấy thì cô ấy cũng có thể nhẫn tâm”. 

"Có vẻ như tụi mày đều biết rồi." 

Lệ Quốc Phong chế nhạo: "Hai đứa tụi mày đúng là người tốt. Hồng Hoa, tao muốn mày làm giúp tạo một chuyện, mày có thể không đồng ý, lát nữa tao lại tìm Lâu Yến Vy cũng vậy". 

Điểm yếu của Bạch Hồng Hoa là Lâu Yến Vy, hai người là bạn thân sống chết có nhau, thân thiết hơn cả chị em ruột. 

"Ông nói đi!" 

Nhà máy bỏ hoang. 

Sau khi Lệ Quốc Phong nói xong, cúp máy, bóng dáng của Tô Hạo Trần cũng xuất hiện trong tầm mắt ông ta. 

Nhìn thấy Tô Hạo Trần đã trở lại, Lệ Quốc Phong chất vấn: "Sao lâu như  vậy?" 

“Trên đường đã xảy ra chút chuyện, bị chậm trễ” Tô Hạo Trần không đề cập tới chuyện gặp phải Tô Lan Huyên, nói: “Cha, con đã gửi hết hàng mà cha nhờ con giao rồi" 

"Con trai, con đã làm rất tốt.” Lệ Quốc Phong khen ngợi: “ Không hổ là con trai của Lệ Quốc Phong này” 

Vừa dứt lời, một chiếc ô tô đã chạy tới hướng này. 

Tô Hạo Trần cảnh giác nói: "Cha, có phải chúng ta bị phát hiện hay không?" 

"Đừng căng thẳng, một người bạn cũ tới." 

Lệ Quốc Phong đi xuống, một chiếc xe ô tô màu đen dừng lại ở bãi đất trống của nhà máy bỏ hoang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK