Cẩn thận là thượng sách.
“Vẫn thấy chưa đỡ gì cả.” Tô Lan Huyên nằm ở trên giường, hai người giao tiếp bằng ánh mắt và ra hiệu ngầm với nhau. Tô Lan Huyên nhanh chóng hiểu ý liền cố ý kêu lên: “Ông xã à, em rất khó chịu. Em thấy trong ngực hoang mang
hồi hộp quá, không tin anh sờ thử xem”
“Tiểu yêu tinh, em hãy nằm trở lại trên giường trước đi” Lục Đồng Quân đã lâu không ăn thịt, Tô Lan Huyên còn dụ dỗ như thế này thì còn gì nữa chứ? “
Trong khi hai người đang nói chuyện thì Lục Đồng Quân cũng vừa tìm kiếm thiết bị nghe lén ở trong phòng.
Quả nhiên, đúng là anh đã tìm thấy một thiết bị nghe lén dưới gầm giường.
Hai vợ chồng nhìn nhau, Tô Lan Huyên nằm ở trên giường, Lục Đồng Quân nhìn thoáng qua trên cái bàn ở đầu giường có nước liền ra hiệu cho Tô Lan Huyên viết ra những gì muốn nói.
Tô Lan Huyên gật đầu, nhúng ngón tay vào nước và viết trên bàn đầu giường: “Lâu Yến Vy và Vạn Hoài Bắc đã bị bắt”
Sau một lúc, vết nước khô dần và không để lại dấu vết gì nữa.
Lục Đồng Quân cau mày khi biết tin hai người kia đã bị bắt, nếu thật sự họ bị bắt mà rơi vào tay Nika thì không còn là chuyện nhỏ nữa.
Lưu Quân Đạt chính là người của Nika.
Lục Đồng Quân biết nhất định Nika đang nghe trộm cuộc nói chuyện giữa hai người, liền ra hiệu cho Tô Lan Huyên hét lớn tiếng lên rồi chính mình rung lắc cái giường phát ra âm thanh kẽo kẹt.
Đương nhiên Tô Lan Huyên biết Lục Đồng Quân đang làm cái gì nên cô đỏ bừng mặt rồi thỉnh thoảng kêu lên mấy tiếng.
Lục Đồng Quân vừa rung giường, vừa chấm tay xuống nước viết: “Có biết họ bị nhốt ở đâu không?”.
Hai người chỉ có thể trao đổi bằng cách này. Tô Lan Huyên lắc đầu nói không biết, sau đó viết: “Mục
đích của bọn họ là bắt Lâu Yến Vy, chuyện này có thể liên quan đến Lệ Quốc Phong không?”
Viết xong, Tô Lan Huyên lại phối hợp hạ cánh với Lục Đồng Quân kêu lên vài tiếng mà quở mắng: “Ông xã, anh thật là xấu xa”.
Lục Đồng Quân: “..” Giọng điệu này của bà xã thật là dụ dỗ người mà. Lục Đồng Quân có lý do để nghi ngờ là Tô Lan Huyên cố ý.
Nếu không phải ở trong địa bàn của người khác thì nhất định anh sẽ tử hình Tô Lan Huyên ngay tại chỗ.
Phòng kế bên.
Nika và các con trai của ông ta đang nghe trộm động tĩnh từ trong phòng và họ đều có vẻ xấu hổ.
Lehman nói: “Lão Tam à, anh thấy em quá đa nghi rồi. Bà Lục này là một người đẹp yểu điệu mà thôi. Cho dù cô ta có nghe thấy cũng không biết em đang nói cái gì?
Lão Tam chính là người đã nói về việc Lâu Yến Vy và Vạn Hoài Bắc bị bắt trước đó.
Nika cũng đồng ý và hỏi lão Tam: “Lưu Quân Đạt đã giữ hai người họ ở đâu?”.
“Thành phố ngầm”.
“Lưu Quân Đạt này, kêu ông ta đi bắt một người phụ nữ mà tại sao lại gây cho cha nhiều chuyện phiền phức đến như vậy chứ? Sớm muộn gì Lục Đồng Quân cũng biết Vạn Hoài. Bắc đã rơi vào tay chúng ta. Hiện tại dòng họ của chúng ta đang có quan hệ căng thẳng với Bóng Đêm, nếu thực sự trở mặt thì thật không dễ dàng xử lý” Nika băn khoăn lo lắng.
“Cha, con đã hỏi Lưu Quân Đạt rồi. Lúc đó không có ai khác, chỉ cần chúng ta không nói ra và không có bằng chứng thì chết không đối chứng. Lúc đó ai biết chúng ta đã làm
chứ?”
Lehman còn nói: “Cha, hãy nghĩ cách giữ Lục Đồng Quân thêm vài ngày nữa để Lưu Quân Đạt có đủ thời gian tiêu hủy thi thể?
Nika suy nghĩ một lát: “Phía Lệ Quốc Phong giải quyết thế nào rồi?”
“Con chó già đó đã bị con cho người ném ra ngoài rồi ạ. Ông ta quá ngu dốt rồi, còn muốn mặc cả với chúng ta nữa” Lehman giận dữ nói: “Cái lão già đó lại đi xúi giục con trai của ông ta quyến rũ với con gái của con, quả thực muốn chết mà.”
Lần này Lệ Quốc Phong đã tính toán sai rồi, ông ta không biết rằng có thiết bị nghe lén trong phòng khách và Lehman đã nghe thấy tất cả những lời ông ta xúi giục Tô Hạo Trần.
Cả hai bị đá văng ra ngoài, thảm hại đến mức không chịu nổi.
Hai tiếng sau.
Lục Đồng Quân và Tô Lan Huyên mới đi ra khỏi phòng khách, Nika phải thán phục hiệu quả chiến đấu của Lục Đồng Quân, phải mất hai tiếng đồng hồ mới kết thúc.
Người trẻ tuổi đúng là có thể lực tốt.
Dù sao thì ông ta cũng đã hơn sáu mươi rồi, chơi không nổi nữa.
“Bà Lục có đỡ hơn chút nào không?” Nika giả vờ quan tâm.
Tô Lan Huyên xoa xoa trán: “Vẫn cảm thấy không thoải mái lắm. Có lẽ là bởi vì không quen với khí hậu ở đây”
“Cứ ở thêm vài ngày rồi sẽ quen dần thôi” Nika nhiệt tình nói: “Tôi đã chuẩn bị cho hai người một căn phòng khác rồi. Cứ ở lại đây thêm vài ngày nữa đi.”
Lục Đồng Quân và Tô Lan Huyên lập tức hiểu ra, điều này có nghĩa là họ muốn giữ bọn họ lại.
Đúng lúc này, Hạ Đình vội vàng chạy tới với vẻ mặt nghiêm trọng: “Lão đại, không ổn rồi, lô hàng sáng nay chúng ta vừa gửi đi đã tự phát cháy rồi”.
Sắc mặt của Lục Đồng Quân trầm xuống, anh nói với Nika: “Ông Nika, tôi còn có chuyện phải làm, chúng tôi về trước”
Lục Đồng Quân cũng không quan tâm xem Nika có giữ lại hay không mà anh liền dẫn theo Tô Lan Huyên đi khỏi đó ngay, không ai dám ngăn cản.
Vừa ra khỏi sảnh tiệc sinh nhật, Lục Đồng Quân liền lạnh lùng nói: “Hạ Đình, mười phút nữa phải tìm được tung tích của Vạn Hoài Bắc và Lâu Yến Vy”
“Không phải bọn họ đang ở khách sạn sao?” Hạ Đình ngấn ra.
“Họ đã bị Lưu Quân Đạt bắt đi rồi
“Tại sao bọn họ lại rơi vào tay của Lưu Quân Đạt được? Cô Lâu có thể chiến đấu rất tốt mà…”
Lục Đồng Quân thở dài: “Có Vạn Hoài Bắc cản trở thì cậu nghĩ kết quả sẽ như thế nào?”
Kết quả là nghiễm nhiên cả hai người đều bị nhốt trong lồng sắt rồi.
Trong một thị trấn nhỏ của thành phố ngầm.
Trong chiếc lồng sắt khổng lồ, Lâu Yến Vy nằm trong vòng tay của Vạn Hoài Bắc, vẫn còn hôn mê.
Vạn Hoài Bắc tự trách bản thân mãi không thôi: “Mẫu Dạ Xoa, nhất định cô không được xảy ra chuyện gì đó. Nếu cô mà xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ..”
Đột nhiên, cô ta mở mắt, tỉnh dậy và ngồi thẳng lưng lên.