Diệt khẩu một nhân vật nhỏ bé chỉ là một chuyện đơn giản đối với Hùng Sư.
Có tiền mà không lấy thì chỉ có kẻ ngốc. Jack nhận đơn hàng này.
Sau khi người của Hùng Sư rời đi, Tần Kiều Lam lập tức gọi một cuộc điện thoại: “Là anh kêu người của Hùng Sư xuống tay với Lục Đồng Quân có đúng không?”
Phía đầu bên kia điện thoại là giọng nói của một người đàn ông: “Phụ nữ các người làm việc không có sự dứt khoát. Tần Kiều Lam, cô vẫn là chưa đủ độc ác”
“Từ khi nào tôi làm việc lại tới lượt anh dạy dỗ?” Tần Kiều Lam hung dữ cảnh cáo: “Nếu anh còn có tâm tư muốn động vào anh ấy thì đừng trách tôi trở mặt. Cho dù phải động vào anh ấy thì cũng chỉ có thể là tôi được động”
“Có sức nổi nóng với tôi còn không bằng suy nghĩ kỹ càng xem làm thế nào để tránh được truy nã của cảnh sát. Lục Đồng Quân không phải kẻ ngốc, anh ta sẽ sớm đoán ra được là cô thôi”.
“Người giết Trần Hương Thủy là Tô Lan Huyên, đoán ra là tôi thì sao? Tô Lan Huyên bị người ta làm bẩn, lại giết Trần Hương Thủy, bây giờ người cũng đã chạy mất không rõ tung tích. Nhất định hiện tại Lục Đồng Quân rất hạn Tô Lan Huyên” Tần Kiều Lam nghĩ lại bèn cảm thấy vui vẻ, thế nhưng cô ta cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, Tô Lan Huyên đi đâu cơ chứ?
Những câu nói tiếp theo của đối phương khiến Tần Kiều Lam không phấn chấn nổi.
“Cô có thể tìm được người nguy trang bộ dạng của Tô Lan Huyên, sẽ không nghĩ đến Tô Lan Huyên cũng có thể tìm người nguy trang thành chính mình”
“Ý anh là gì?”.
“Người đến quán bar lúc đó, không phải Tô Lan Huyên, mà là Lâu Yến Vy” Đối phương nói: “Cảnh sát không phải một lũ ngốc, bọn họ sẽ sớm phát hiện ra. Một buổi tối mà xuất hiện những ba Tô Lan Huyên, cô đúng là kẻ ngốc”
“Cái gì?” Tần Kiều Lam khiếp sợ, cô ta đúng thật là không biết việc này. Đột nhiên cô ta phản ứng lại, lúc ấy thông qua theo dõi, quả thật cô ta thấy Tô Lan Huyên có điểm không đúng cho lắm, không nghĩ tới người kia lại chính là Lâu Yến Vy"
Tần Kiều Lam hỏi: “Hiện giờ Tô Lan Huyên đang ở đâu chắc chắn anh biết đúng không?”
“Bây giờ cô không nên quan tâm Tô Lan Huyên đang ở đâu. Hẳn là nên quan tâm làm thế nào để giải quyết Lục Đồng Quân. Nếu không phải anh ta chết thì chính là chúng ta chết”
Bên kia nói xong lập tức ngắt điện thoại.
Tần Kiều Lam tức giận suýt chút nữa thì ném di động đi. Lúc này, đột nhiên Tứ Bảo đang ngủ bên cạnh bị tỉnh giấc, đói bụng nên ba miệng khóc.
Sau khi Tần Kiều Lam nhận được đứa bé, vốn dĩ định rời khỏi thủ đô, nhưng cô ta lại muốn ở lại nhìn xem kết cục của Tô Lan Huyên nên lúc này vẫn còn ở đây.
Nghe thấy tiếng khóc của đứa bé, Tần Kiều Lam kiềm chế cơn giận, đi đến ôm lấy đứa bé. Cũng thật kỳ lạ, Tứ Bảo vừa được Tần Kiều Lam ôm vào lòng là không khóc nữa.
Tần Kiều Lam nở nụ cười: “Thật đúng là thông minh, còn
nhỏ như vậy mà đã biết thức thời. Có phải là đói bụng rồi không? Đừng vội, dì đi pha sữa bột cho con”
Nói xong Tần Kiều Lam bèn quát người đứng bên cạnh: “Còn thất thần cái gì, còn không mau đi pha sữa đi, không thấy đứa bé bị đói bụng rồi à?”
“Vâng, cô chủ”.
Mặt Tần Kiều Lam vẫn quấn băng gạc kín mít, chưa được tháo ra, vẫn chưa tới ngày được tháo.