Mục lục
Truyện: Lão Đại Phu Nhân Đuổi Tới Rồi (full) - Tô Lan Huyên - Lục Đồng Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được rồi, em nghe lời anh” Hạ Bảo luôn đối với Hạ Lăng nói gì nghe nấy: "Anh ăn khoai tây không? Em đi lấy cho” 

“Ăn!”. 

Hạ Bảo lại chạy đi. 

Hạ Lăng ăn xong vi cá nướng trong tay liền ném xương vào thùng rác bên cạnh, vừa quay đầu lại thì bắt gặp Tô Hạo Trần đang đi đến. 

“Hạ Lăng, cậu đi lấy chút khoai tây, cháu ăn không?” Trên mặt Tô Hạo Trần mang theo nụ cười lấy lòng. 

Hạ Lăng dối lòng từ chối: “Cháu ghét ăn khoai tây nhất” 

Tô Hạo Trần cúi đầu cười cười: “Hạ Lăng, hình như cháu có thái độ thù địch rất lớn với cậu thì phải. Nếu cậu có làm gì đắc tội cháu thì cháu cứ nói ra đi, cậu sẽ sửa lại” 

Hạ Lăng nhìn Tô Hạo Trần, đột nhiên lộ ra nụ cười vô hại tựa như một thân sĩ nhỏ, hơn nữa dáng dấp phấn nộn khiến cho người ta chỉ muốn ôm về nhà nuôi dưỡng. 

“Cậu suy nghĩ nhiều rồi”. Cậu nhóc thay đổi sắc mặt nhanh như trở trời. 

Tô Hạo Trần bị nụ cười của Hạ Lăng làm lóa mắt, đột nhiên cảm thấy mình không nhìn ra được cảm xúc của đối phương. 

Hạ Lăng lại bỏ thêm một câu: “Nghe nói cậu sẽ cùng đi đến căn cứ huấn luyện của Bóng Đêm. Cháu nhắc nhở trước, khắp nơi trên đảo đều là cơ quan, cậu phải cẩn thận đấy” 

 

Dùng giọng điệu non nớt vô hại cảnh cáo nhưng lại khiến cho người ta không dám khinh thường. 

Hạ Lăng nói xong liền lướt qua người Tô Hạo Trần đi đến chỗ mọi người. 

Tô Hạo Trần xoay người nhìn theo bóng dáng nho nhỏ của Hạ Lăng, khóe miệng lộ ra ý cười, cắn một miếng khoai tây trong tay: “Thú vị” 

Đại gia đình ngồi quây quần ở nơi nướng thịt. 

Lục Đồng Quân bị cha lôi kéo uống rượu, kính mỗi người ba chén, tới lui mấy vòng đã có chút say rồi. 

Tô Lan Huyên đau lòng: “Con nói mấy cha đều đã gần hai trăm tuổi cả rồi, sao lại còn ăn hiếp chồng con như vậy chứ, thật không biết xấu hổ”. 

Tần Chấn Đông chê cười: “Nhìn đi, còn cần con phải bảo vệ như thế sao. Mấy người chúng ta chỉ có một đứa con rể này, không để cho con rể uống thì ai uống chứ? Nếu không thì, Lan Huyên này, con giúp mấy người cha này tìm vài đứa con rể đi” 

Lý Kính Hòa không có con gái, chỉ có mỗi cô con gái nuôi Tô Lan Huyên. 

Hiện tại Tô Lan Ninh là con gái của Chu Đức Độ, không chịu thừa nhận Tô Khánh Thành, nên Tô Khánh Thành cũng chỉ có mỗi cô con gái Tô Lan Huyên. 

Hai đứa con gái của Tần Chấn Đông cũng đã chết cả rồi, bây giờ cũng chỉ còn lại Tô Lan Huyên. 

Con gái có một đứa đã đành, con rể cũng chỉ có một đứa nốt. 

Tần Chấn Đông vừa dứt lời đã bị Lệ Thu Uyển đập một phát vào gáy: “Tôi thấy ông uống nhiều rồi đấy, uống đến mơ hồ luôn, nói bậy nói ba cái gì vậy”. 

Nào có người cha nào lại đi xúi con gái mình tìm nhiều con rể lên chứ, thật là làm trò trước mặt con rể mà. 

Đây còn không phải là châm ngòi ly gian quan hệ giữa cặp vợ chồng trẻ này sao? 

Lục Đồng Quân nhíu nhíu mày không vui vẻ cho lắm, nhưng nói thế nào thì Tân Chấn Đông cũng là cha vợ mình, anh phận làm con rể không thể nói được gì. 

Bầu không khí chợt gượng gạo hẳn, có hơi chút xấu hổ. 

Tần Chấn Đông cũng nhận ra mình nói sai rồi, vội mang theo chai rượu đến bên cạnh Lục Đồng Quân, vươn tay khoác lên vai Lục Đồng Quân nói: “Con rể này, cha vợ uống hơi nhiều nên nói không lựa lời, con đừng để tâm nhé. Lại nói duyên phận của hai chúng ta thật đủ sâu, nhìn đi, cả ba đứa con gái của ta đều thua bởi con, con đã được định trước sẽ làm con rể của cha rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK