Lục Minh Húc thua triệt để, anh ta không bao giờ ngờ tới, từ lúc bắt đầu đã bị Tô Lan Huyên đùa bỡn, anh ta vẫn cho rằng mình che giấu rất tốt.
“Người vừa rồi trong bụi cỏ cũng là cô đúng không?” “Đúng” Tô Lan Huyên nói: “Tôi nghe thấy anh và Tần Kiều Lam gọi điện thoại, biết rõ anh sẽ đến nơi đây nên tôi mới theo dõi anh.”
Lục Minh Húc nở nụ cười tự giễu: “Quả nhiên, phụ nữ xinh đẹp am hiểu nhất là nói dối”
Gương mặt xinh đẹp là vũ khí tốt nhất của Tô Lan Huyên, cô giả bộ nhu nhược, bất lực thì sẽ khiến Lục Minh Húc tin.
“Tôi chỉ dùng gậy ông đập lưng ông mà thôi” Tô Lan Huyên lạnh lùng nói: “Tôi và Lục Đồng Quân cho rằng anh đã hối cải làm lại từ đầu, nhưng tà tâm của anh không chết, tuy biểu hiện ra là không màng danh lợi, xem nhẹ mọi thứ, nhưng trong thâm tâm lại cấu kết với Tần Kiều Lam trộm con của tôi, giết mẹ chồng của tôi. Lục Minh Húc, dù chỉ một tội trong số đó cũng khiến anh sống cả đời trong tù rồi”
Sở dĩ Lục Minh Húc bị Tô Lan Huyên lừa gạt không phải do Tô Lan Huyên hành động quá tốt, mà là Lục Minh Húc quá muốn thắng Lục Đồng Quân, Tô Lan Huyên lại là người mà Lục Đồng Quân yêu thương, cô yếu thế thì lòng hư vinh của Lục Minh Húc sẽ được thỏa mãn, anh ta càng thêm tự phụ, vậy nên cũng tin cô.
Điều duy nhất mà Lục Minh Húc không nghĩ ra là: “Lục Đồng Quân, chẳng lẽ anh không hoài nghi người giết bác cả là Tô Lan Huyên sao?”
Cánh tay của Lục Đồng Quân duỗi ra ôm lấy Tô Lan Huyên và đứa bé, ánh mắt lạnh như dao nhìn Lục Minh Húc: “Cậu đang coi rẻ chỉ số thông minh của tôi à?”
Nếu như ngay cả chút cạm bẫy ấy cũng không nhìn thấu thì hơn ba mươi năm cuộc đời này sống cũng vô dụng rồi.
Đây là do Tần Kiều Lam và Lục Minh Húc quá vội vàng, nếu bọn họ kiên nhẫn thêm một xíu, chờ cơ hội thì nói không chừng có thể sẽ thành công.
Tô Lan Huyên giết Trần Hương Thủy, chuyện này quá mức gượng ép.
Lãnh Phú Cường mang mọi người đi, Lâu Yến Vy đuổi theo Tần Kiều Lam vẫn chưa về, Tô Lan Huyên lo lắng nói: “Lục Đồng Quân, anh đi xem Lâu Yến Vy đi”.
Lấy thân thủ của Lâu Yến Vy, theo lý mà nói thì không thể lâu như vậy mà vẫn chưa về.
Lục Đồng Quân nói: “Em ôm con vào trong xe trước đi, để anh đi xem”.
Lâu Yến Vy đuổi theo Tần Kiều Lam, cô ta chạy thẳng đến chỗ đường sắt, một dòng xe lửa đang lái qua, Tần Kiều Lam quay đầu lại nhìn Lâu Yến Vy, quyết định chắc chắn lao qua đường sắt.
Lâu Yến Vy không có cách nào qua, đầu tàu đã đến, cô ta chỉ có thể chờ xe lửa qua rồi mới đuổi theo được. Hơn mười toa xe lửa lái đi xong thì nào còn thấy bóng người nữa.
“Mẹ nó!” Lâu Yến Vy tức giận đến mức nói tục. Cô ta đi tìm gần đó một vòng nhưng không thấy ai, hơn nửa đêm, xung quanh toàn là cỏ dại cao hơn người, muốn tìm cũng không dễ dàng.
Lại một dòng xe lửa đi qua, sau đó cô ta đột nhiên nghe thấy sau lưng có người đang gọi: “Lâu Yến Vy!”