Bên trong phòng nghị sự của Bùi gia, lúc này Bùi Đông Sơn ngồi cùng với mấy vị trưởng lão trong gia tộc.
Ngoại trừ bọn họ ra còn có Vân Thiên Vũ và hai người Bùi Khang với Lâm Tú Uyển ngồi bên cạnh Vân Thiên Vũ.
Bùi Đông Sơn ngồi ở vị trí đầu đang nhìn Vân Thiên Vũ, hơn nữa rất lâu cũng không nói gì, tâm trạng lão ta lúc này rât kích động.
Chỉ là lão ta không dám khẳng định, một nữ nhân lợi hại như vậy lại là người của Bùi gia sao?
Nói thật ra tuy rằng Bùi gia là thế gia đại tộc, nhưng trong tộc người có khả năng thật sự đúng là không có nhiều.
Nhưng nữ nhi trước mặt chẳng những linh lực thiên phú, hơn nữa mọi cử động đều ung dung, chứng tỏ tiền đồ ngày sau của nàng vô cùng rộng lớn. Nếu nàng là người của Bùi, ngày sau Bùi gia nhất định sẽ không xuống dốc.
"Cháu thật sự là Bùi Khê sao?" Bùi Đông Sơn khó có thể tin được mở miệng hỏi.
Vân Thiên Vũ ở đối diện thở dài, không thể không bội phục vị lão gia này của Bùi gia, ánh mắt vẫn rất độc, liếc mắt một cái đã nhìn thấu nàng thật ra không phải là Bùi Khê.
Nhưng nếu như nàng từng nói sẽ bảo vệ Bùi Khang và Lâm Tú Uyển, lúc này nàng chính là Bùi Khê.
"Đúng vậy, mọi người hoài nghi sao? Con nghĩ con không cần phải giả mạo tiểu thư Bùi gia của mọi người đâu."
Bùi gia tuy nói là thế gia đại tộc của Bạch Hạc thành, nhưng nếu nói là có người bày mưu tính kế giả mạo tiểu thư nhà bọn họ cũng là nói quá.
Người khác mưu tính gì chứ, Bùi gia căn bản không có người nào mưu tính gì cả.
Trong phòng nghị sự, trên mặt Bùi Đông Sơn tràn đầy ý cười nhìn Vân Thiên Vũ, càng nhìn càng vui vẻ, lão ta cao hứng nói: "Bùi Khê, cháu là ở đông đại lục ngồi truyền tống trận về sao?"
Vân Thiên Vũ gật đầu: "Đúng vậy."
Nói đến chuyện này, nàng liền có một chút căm tức, nếu như truyền tống trận không bị phá hư thì lúc này nàng đã ở cùng biểu tỷ rồi, nhưng bởi vì truyền tống trận bị phá hủy, cho nên nàng và biểu tỷ bị chia cách, không biết biểu tỷ thế nào rồi, hơn nữa cũng không biết Hoa Khấp Tuyết đang ở chỗ nào.
Vân Thiên Vũ như có điều suy nghĩ, Bùi Đông Sơn ở đối diện lại kích động hỏi: "Vậy tử linh linh lực của cháu là tu luyện ở đông đại lục sao?"
"Vâng…" Vân Thiên Vũ gật đầu, tâm trạng Bùi Đông Sơn rốt cuộc không kiềm chế được sự hưng phấn, kích động đứng lên, lão ta thiết tha nhìn Vân Thiên Vũ nói.
"Bùi Khê, cháu ở một nơi linh lực thiếu thốn như đông đại lục vậy mà lại có thể tu luyện đến cấp linh lực như vậy, linh lực của cháu là thiên phú, thật sự là hiếm có, từ giờ trở đi tất cả nhân lực và tài lực của Bùi gia ta sẽ để cháu tùy ý sử dụng. Chúng ta sẽ mạnh mẽ bồi dưỡng cháu, bất kể cháu cần gì, chỉ cần nói ra, chúng ta đều phối hợp với cháu."
Bùi Đông Sơn dứt lời, vài vị trưởng lão trong phòng nghị sự đều gật đầu đồng ý.
Vân Thiên Vũ không có một chút cảm tình với Bùi Đông Sơn, nàng không quan tâm Bùi gia sẽ bồi dưỡng nàng thế nào, cái nàng quan tâm chính là Bùi gia phải đối xử tốt với Bùi Khang và Lâm Tú Uyển. Nếu như vậy nàng mới có thể yên tâm đi đến học viện Thiên Kình để tu luyện.
"Mọi người đối với cháu thế nào, cháu cũng không so đo, nhưng cháu hi vọng, sau này mọi người đối xử với cha và mẹ cháu tốt một chút, nếu như vẫn xem thường ông ấy, ức hiếp ông ấy giống như trước kia, cháu sẽ không đồng ý."
Bùi Đông Sơn không ngờ Vân Thiên Vũ lại nhắc đến yêu cầu này, lão ta hơi ngẩn người, cuối cùng sâu trong lòng cảm thán một câu.
Xem ra lão tứ quả thật là người ngốc phúc của người ngốc, vậy mà lại có được một nữ nhi thân thiết như vậy.
Nếu nữ nhi này trọng tình cảm như vậy, Bùi Khang và Lâm Tú Uyển ở Bùi gia, ngày sau lúc năng lực của nàng mạnh lên rồi, tất nhiên sẽ không bạc đãi Bùi gia.
Nghĩ như thế, Bùi Đông Sơn lập tức gật đầu cam đoan: "Được, tổ phụ đồng ý với cháu, từ hôm nay trở đi, ở Bùi gia không một ai được phép đối xử không tốt với cha mẹ cháu, nếu như có người dám đối xử không tốt với bọn họ, ta nhất định sẽ không bỏ qua."
“Được.”
Ngoại trừ bọn họ ra còn có Vân Thiên Vũ và hai người Bùi Khang với Lâm Tú Uyển ngồi bên cạnh Vân Thiên Vũ.
Bùi Đông Sơn ngồi ở vị trí đầu đang nhìn Vân Thiên Vũ, hơn nữa rất lâu cũng không nói gì, tâm trạng lão ta lúc này rât kích động.
Chỉ là lão ta không dám khẳng định, một nữ nhân lợi hại như vậy lại là người của Bùi gia sao?
Nói thật ra tuy rằng Bùi gia là thế gia đại tộc, nhưng trong tộc người có khả năng thật sự đúng là không có nhiều.
Nhưng nữ nhi trước mặt chẳng những linh lực thiên phú, hơn nữa mọi cử động đều ung dung, chứng tỏ tiền đồ ngày sau của nàng vô cùng rộng lớn. Nếu nàng là người của Bùi, ngày sau Bùi gia nhất định sẽ không xuống dốc.
"Cháu thật sự là Bùi Khê sao?" Bùi Đông Sơn khó có thể tin được mở miệng hỏi.
Vân Thiên Vũ ở đối diện thở dài, không thể không bội phục vị lão gia này của Bùi gia, ánh mắt vẫn rất độc, liếc mắt một cái đã nhìn thấu nàng thật ra không phải là Bùi Khê.
Nhưng nếu như nàng từng nói sẽ bảo vệ Bùi Khang và Lâm Tú Uyển, lúc này nàng chính là Bùi Khê.
"Đúng vậy, mọi người hoài nghi sao? Con nghĩ con không cần phải giả mạo tiểu thư Bùi gia của mọi người đâu."
Bùi gia tuy nói là thế gia đại tộc của Bạch Hạc thành, nhưng nếu nói là có người bày mưu tính kế giả mạo tiểu thư nhà bọn họ cũng là nói quá.
Người khác mưu tính gì chứ, Bùi gia căn bản không có người nào mưu tính gì cả.
Trong phòng nghị sự, trên mặt Bùi Đông Sơn tràn đầy ý cười nhìn Vân Thiên Vũ, càng nhìn càng vui vẻ, lão ta cao hứng nói: "Bùi Khê, cháu là ở đông đại lục ngồi truyền tống trận về sao?"
Vân Thiên Vũ gật đầu: "Đúng vậy."
Nói đến chuyện này, nàng liền có một chút căm tức, nếu như truyền tống trận không bị phá hư thì lúc này nàng đã ở cùng biểu tỷ rồi, nhưng bởi vì truyền tống trận bị phá hủy, cho nên nàng và biểu tỷ bị chia cách, không biết biểu tỷ thế nào rồi, hơn nữa cũng không biết Hoa Khấp Tuyết đang ở chỗ nào.
Vân Thiên Vũ như có điều suy nghĩ, Bùi Đông Sơn ở đối diện lại kích động hỏi: "Vậy tử linh linh lực của cháu là tu luyện ở đông đại lục sao?"
"Vâng…" Vân Thiên Vũ gật đầu, tâm trạng Bùi Đông Sơn rốt cuộc không kiềm chế được sự hưng phấn, kích động đứng lên, lão ta thiết tha nhìn Vân Thiên Vũ nói.
"Bùi Khê, cháu ở một nơi linh lực thiếu thốn như đông đại lục vậy mà lại có thể tu luyện đến cấp linh lực như vậy, linh lực của cháu là thiên phú, thật sự là hiếm có, từ giờ trở đi tất cả nhân lực và tài lực của Bùi gia ta sẽ để cháu tùy ý sử dụng. Chúng ta sẽ mạnh mẽ bồi dưỡng cháu, bất kể cháu cần gì, chỉ cần nói ra, chúng ta đều phối hợp với cháu."
Bùi Đông Sơn dứt lời, vài vị trưởng lão trong phòng nghị sự đều gật đầu đồng ý.
Vân Thiên Vũ không có một chút cảm tình với Bùi Đông Sơn, nàng không quan tâm Bùi gia sẽ bồi dưỡng nàng thế nào, cái nàng quan tâm chính là Bùi gia phải đối xử tốt với Bùi Khang và Lâm Tú Uyển. Nếu như vậy nàng mới có thể yên tâm đi đến học viện Thiên Kình để tu luyện.
"Mọi người đối với cháu thế nào, cháu cũng không so đo, nhưng cháu hi vọng, sau này mọi người đối xử với cha và mẹ cháu tốt một chút, nếu như vẫn xem thường ông ấy, ức hiếp ông ấy giống như trước kia, cháu sẽ không đồng ý."
Bùi Đông Sơn không ngờ Vân Thiên Vũ lại nhắc đến yêu cầu này, lão ta hơi ngẩn người, cuối cùng sâu trong lòng cảm thán một câu.
Xem ra lão tứ quả thật là người ngốc phúc của người ngốc, vậy mà lại có được một nữ nhi thân thiết như vậy.
Nếu nữ nhi này trọng tình cảm như vậy, Bùi Khang và Lâm Tú Uyển ở Bùi gia, ngày sau lúc năng lực của nàng mạnh lên rồi, tất nhiên sẽ không bạc đãi Bùi gia.
Nghĩ như thế, Bùi Đông Sơn lập tức gật đầu cam đoan: "Được, tổ phụ đồng ý với cháu, từ hôm nay trở đi, ở Bùi gia không một ai được phép đối xử không tốt với cha mẹ cháu, nếu như có người dám đối xử không tốt với bọn họ, ta nhất định sẽ không bỏ qua."
“Được.”