Vân Thiên Vũ nghe Phượng Vô Nhai nói xong, mặt tối sầm, nghiến răng hung hăng hỏi: “Ai, ai đã gây ra chuyện như vậy.”
Phượng Vô Nhai bộc lộ rõ tình cảm tiến đến nói nhỏ bên tai Vân Thiên Vũ: “Ngoài tên khốn Tiêu Cửu Uyên kia, muội nói ai có thể gây ra chuyện này. Cách thể hiện tình cảm của hắn chỉ khiến muội thêm phiền.”
Lời nói của Phượng Vô Nhai khiến cho Vân Thiên Vũ đầy mặt nghi hoặc.
Tiêu Cửu Uyên sẽ gây ra chuyện như vậy sao? Kẻ đó hẳn là không thèm làm chuyện này mới đúng.
“Tiêu Cửu Uyên, không thể nào.”
Vân Thiên Vũ vẻ mặt hoài nghi nhìn Phượng Vô Nhai.
Được rồi, Phượng đại ma quân bị đâm mạnh một đao.
Nữ nhân này bị sao vậy, lúc trước rõ ràng hoài nghi những việc này do gã gây ra, vì sao gã vừa nói là Tiêu Cửu Uyên làm, nàng lại không tin vậy.
Đây rõ ràng là phân biệt đối xử mà.
Phượng Vô Nhai tâm tình khó chịu nói: “Việc này chính mắt thủ hạ của ta nhìn thấy, sẽ sai được sao?”
Lần này sắc mặt Vân Thiên Vũ rất khó coi, Phượng Vô Nhai không thể vô cớ lấy chuyện này ra lừa gạt nàng, cho nên những người bệnh ban nãy bị người ta đả thương, kỳ thực chính là Tiêu Cửu Uyên ra lệnh cho thủ hạ làm vậy.
Không ngờ Tiêu Cửu Uyên lại sai người làm chuyện như vậy, thật sự là quá đáng giận.
Vân Thiên Vũ toàn thân lạnh lẽo, vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt u ám nhìn những người bệnh đến trị liệu đã gần hết, mà lúc này sắc trời đã tối.
Vân Thiên Vũ quyết định đi tới Ly thân vương phủ tìm Tiêu Cửu Uyên, hỏi thử hắn rốt cuộc muốn làm gì? Tránh xa nàng ra một chút không được sao? Tốt xấu gì nàng cũng cứu hắn một mạng mà.
Phượng Vô Nhai vừa thấy bộ dáng của Vân Thiên Vũ, lập tức tâm tình sảng khoái, tự nguyện dùng xe ngựa đưa Vân Thiên Vũ đi tới Ly thân vương phủ.
Vân Thiên Vũ lập tức dẫn hai người Diệp Gia và Họa Mi lên xe ngựa.
Nếu là trước kia, Vân Thiên Vũ là sẽ không dễ dàng để ý tới Phượng Vô Nhai, nhưng hôm nay nàng tức giận quá mức.
Nàng cứu người, bọn họ lại có thể liều mạng trà trộn vào bên trong, có ý gì đây?
Trong xe ngựa, Vân Thiên Vũ khuôn mặt u tối, đôi mắt sáng lạnh lùng nhìn Phượng Vô Nhai ngồi đối diện, món nợ ngày hôm qua nàng còn chưa tính sổ với gã.
“Phượng Vô Nhai, về sau chuyện của ta ngươi bớt xen vào đi, nếu lại để ta biết ngươi không được sự đồng ý của ta mà xen vào chuyện của ta, ta tuyệt đối không chịu để yên.”
Phượng Vô Nhai nheo đôi mắt đào hoa lại, trong ánh mắt thấy được sự hối hận.
“Được rồi, coi như ta đã làm sai, ta vốn có ý muốn giúp muội, xem ra muội lại không cần, yên tâm đi, sau này không có sự đồng ý của muội, ta sẽ không tùy tiện ra tay.”
Hắn cố tình dùng thần thái khiêm nhường, khiến cho Vân Thiên Vũ thật sự không tiện nói ra thêm lời không tốt nào, cuối cùng chỉ có thể lạnh lùng trừng mắt liếc Phượng Vô Nhai một cái.
Việc này coi như kết thúc.
Diệp Gia ngồi một bên xe ngựa nhìn Phượng Vô Nhai, luôn cảm thấy gã này đưa đẩy quá khéo, nam nhân như vậy, nữ nhân gả cho y chưa chắc là chuyện tốt.
Ngược lại là người cuồng vọng kiêu ngạo như Tiêu Cửu Uyên, nếu như thật tình đối tốt với người nào, đó là thật tâm đối tốt với người đó.
Tóm lại, Diệp Gia không thích loại người như Phượng Vô Nhai.
Điều này có lẽ có liên quan đến ngoại hình của Phượng Vô Nhai, phong lưu phóng túng, phóng đãng đường hoàng, luôn làm cho người ta có cảm giác không yên ổn.
Tiêu Cửu Uyên thì ngược lại, tuy rằng khí phách tuấn mỹ, nhưng khí phách tuấn mỹ của hắn, không gần nữ sắc, lại làm người cảm thấy yên tâm.
Nhưng mà trước mắt biểu muội đối Tiêu Cửu Uyên tràn đầy phản cảm, hai người bọn họ có thể đi đến với nhau sao?
Diệp Gia trong lòng suy nghĩ hỗn loạn, nhưng nàng không nói gì hết.
Bên ngoài đại môn Ly thân vương phủ, xe ngựa mới vừa dừng lại, Vân Thiên Vũ còn chưa kịp nói gì, Phượng Vô Nhai đã uể oải chui ra khỏi xe ngựa, vừa giơ tay, một đạo tử linh hợp lại trên thủ chưởng, gã giơ tay oanh một tiếng, đã đánh rớt đại môn Ly thân vương phủ.
Hạ nhân của Ly thân vương phủ lập tức bị kinh động.
Hạ Hỉ càng kinh hãi chạy thẳng vào trong: “Vương gia, không hay rồi, có người tới gây rối.”
Lần trước vương phi đã gây rối một phen, lần này không biết lại là ai chạy tới gây rối đây.
Nhưng mà cách làm này không giống vương phi lắm, bởi vì vừa ra tay đã phá hỏng đại môn của Ly thân vương phủ.
Phượng Vô Nhai bộc lộ rõ tình cảm tiến đến nói nhỏ bên tai Vân Thiên Vũ: “Ngoài tên khốn Tiêu Cửu Uyên kia, muội nói ai có thể gây ra chuyện này. Cách thể hiện tình cảm của hắn chỉ khiến muội thêm phiền.”
Lời nói của Phượng Vô Nhai khiến cho Vân Thiên Vũ đầy mặt nghi hoặc.
Tiêu Cửu Uyên sẽ gây ra chuyện như vậy sao? Kẻ đó hẳn là không thèm làm chuyện này mới đúng.
“Tiêu Cửu Uyên, không thể nào.”
Vân Thiên Vũ vẻ mặt hoài nghi nhìn Phượng Vô Nhai.
Được rồi, Phượng đại ma quân bị đâm mạnh một đao.
Nữ nhân này bị sao vậy, lúc trước rõ ràng hoài nghi những việc này do gã gây ra, vì sao gã vừa nói là Tiêu Cửu Uyên làm, nàng lại không tin vậy.
Đây rõ ràng là phân biệt đối xử mà.
Phượng Vô Nhai tâm tình khó chịu nói: “Việc này chính mắt thủ hạ của ta nhìn thấy, sẽ sai được sao?”
Lần này sắc mặt Vân Thiên Vũ rất khó coi, Phượng Vô Nhai không thể vô cớ lấy chuyện này ra lừa gạt nàng, cho nên những người bệnh ban nãy bị người ta đả thương, kỳ thực chính là Tiêu Cửu Uyên ra lệnh cho thủ hạ làm vậy.
Không ngờ Tiêu Cửu Uyên lại sai người làm chuyện như vậy, thật sự là quá đáng giận.
Vân Thiên Vũ toàn thân lạnh lẽo, vẻ mặt lạnh lùng, đôi mắt u ám nhìn những người bệnh đến trị liệu đã gần hết, mà lúc này sắc trời đã tối.
Vân Thiên Vũ quyết định đi tới Ly thân vương phủ tìm Tiêu Cửu Uyên, hỏi thử hắn rốt cuộc muốn làm gì? Tránh xa nàng ra một chút không được sao? Tốt xấu gì nàng cũng cứu hắn một mạng mà.
Phượng Vô Nhai vừa thấy bộ dáng của Vân Thiên Vũ, lập tức tâm tình sảng khoái, tự nguyện dùng xe ngựa đưa Vân Thiên Vũ đi tới Ly thân vương phủ.
Vân Thiên Vũ lập tức dẫn hai người Diệp Gia và Họa Mi lên xe ngựa.
Nếu là trước kia, Vân Thiên Vũ là sẽ không dễ dàng để ý tới Phượng Vô Nhai, nhưng hôm nay nàng tức giận quá mức.
Nàng cứu người, bọn họ lại có thể liều mạng trà trộn vào bên trong, có ý gì đây?
Trong xe ngựa, Vân Thiên Vũ khuôn mặt u tối, đôi mắt sáng lạnh lùng nhìn Phượng Vô Nhai ngồi đối diện, món nợ ngày hôm qua nàng còn chưa tính sổ với gã.
“Phượng Vô Nhai, về sau chuyện của ta ngươi bớt xen vào đi, nếu lại để ta biết ngươi không được sự đồng ý của ta mà xen vào chuyện của ta, ta tuyệt đối không chịu để yên.”
Phượng Vô Nhai nheo đôi mắt đào hoa lại, trong ánh mắt thấy được sự hối hận.
“Được rồi, coi như ta đã làm sai, ta vốn có ý muốn giúp muội, xem ra muội lại không cần, yên tâm đi, sau này không có sự đồng ý của muội, ta sẽ không tùy tiện ra tay.”
Hắn cố tình dùng thần thái khiêm nhường, khiến cho Vân Thiên Vũ thật sự không tiện nói ra thêm lời không tốt nào, cuối cùng chỉ có thể lạnh lùng trừng mắt liếc Phượng Vô Nhai một cái.
Việc này coi như kết thúc.
Diệp Gia ngồi một bên xe ngựa nhìn Phượng Vô Nhai, luôn cảm thấy gã này đưa đẩy quá khéo, nam nhân như vậy, nữ nhân gả cho y chưa chắc là chuyện tốt.
Ngược lại là người cuồng vọng kiêu ngạo như Tiêu Cửu Uyên, nếu như thật tình đối tốt với người nào, đó là thật tâm đối tốt với người đó.
Tóm lại, Diệp Gia không thích loại người như Phượng Vô Nhai.
Điều này có lẽ có liên quan đến ngoại hình của Phượng Vô Nhai, phong lưu phóng túng, phóng đãng đường hoàng, luôn làm cho người ta có cảm giác không yên ổn.
Tiêu Cửu Uyên thì ngược lại, tuy rằng khí phách tuấn mỹ, nhưng khí phách tuấn mỹ của hắn, không gần nữ sắc, lại làm người cảm thấy yên tâm.
Nhưng mà trước mắt biểu muội đối Tiêu Cửu Uyên tràn đầy phản cảm, hai người bọn họ có thể đi đến với nhau sao?
Diệp Gia trong lòng suy nghĩ hỗn loạn, nhưng nàng không nói gì hết.
Bên ngoài đại môn Ly thân vương phủ, xe ngựa mới vừa dừng lại, Vân Thiên Vũ còn chưa kịp nói gì, Phượng Vô Nhai đã uể oải chui ra khỏi xe ngựa, vừa giơ tay, một đạo tử linh hợp lại trên thủ chưởng, gã giơ tay oanh một tiếng, đã đánh rớt đại môn Ly thân vương phủ.
Hạ nhân của Ly thân vương phủ lập tức bị kinh động.
Hạ Hỉ càng kinh hãi chạy thẳng vào trong: “Vương gia, không hay rồi, có người tới gây rối.”
Lần trước vương phi đã gây rối một phen, lần này không biết lại là ai chạy tới gây rối đây.
Nhưng mà cách làm này không giống vương phi lắm, bởi vì vừa ra tay đã phá hỏng đại môn của Ly thân vương phủ.