Vân Thiên Vũ ngước mắt lên nhìn Tiêu Cửu Uyên, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Ta đã sớm nói với vương gia rồi nhưng vương gia không tin, ta không có cách gì cũng không thể vô duyên vô cớ tạo ra một thân phận khác, cho dù ta tạo ra được một thân phận khác thì vương gia vẫn sẽ điều tra ra được, đến lúc đó chỉ sợ vương gia sẽ càng tức giận.”
Nàng nói xong liền dừng lại một chút, nhìn sang bên cạnh thấy đã có người bắt đầu đi theo quản sự về phía đỉnh núi.
Vân Thiên Vũ thu lại ánh mắt rồi nhìn Tiêu Cửu Uyên nói: “Còn về chuyện hái dược liệu ta sẽ không rút lui, con người ta cái gì cũng không có chỉ có chữ tín mà thôi, nếu đã nói giải độc thay cho vương gia, nói nhất định lấy được hoa linh quỳ tám cánh thì ta nhất định sẽ làm được.”
Nàng nói xong liền quay người đi theo người ở phía trước, bước đi rất ung dung bình tĩnh, không hề có một chút lo lắng, bất an.
Nàng như vậy thu hút sự chú ý của không ít người, mọi người lại chỉ trỏ, bàn luận về thân phận của Vân Thiên Vũ và Tiêu Cửu Uyên.
Trang chủ Quân Hạo Thiên của Thiên Mộc sơn trang nhớ lại việc Phượng Vô Nhai và Tiêu Cửu Uyên đánh nhau lúc trước liền vội vàng hỏi: “Vô Nhai, nam nhân trẻ tuổi đánh nhau với ngươi vừa nãy là ai?”
Lúc này Phượng Vô Nhai đang lườm Tiêu Cửu Thiên, nghe thấy câu hỏi của Quân Hạo Thiên liền tức giận nói: “Ly thân vương Tiêu Cửu Uyên của Đông Ly quốc, ngoài hắn ra thì làm gì còn có ai cuồng vọng, không coi ai ra gì như vậy.”
Quân Hạo Thiên khẽ nhướn lông mày, ánh mắt hơi tối lại, Tiêu Cửu Uyên của Đông Ly, hắn đến đây làm gì.
Thiên Mộc sơn trang bọn họ thường kết giao với người trong chốn giang hồ, không hề có quan hệ gì với triều đình và hoàng thất.
Quân Hạo Thiên nghĩ một lát rồi sai bảo một tên quản sự đi mời Tiêu Cửu Uyên sang ngồi.
Nhưng Quân Hạo Thiên thông minh không nói ra thân phận của Tiêu Cửu Uyên.
Vị vương gia này mặt đeo mặt nạ, xem ra là không muốn tiết lộ thân phận, nếu đã như vậy ông ta cần gì phải nhiều chuyện.
Quản sự của Thiên Mộc Thiên Mộc sơn trang đến bên cạnh Tiêu Cửu Uyên nói trang chủ có lời mời.
Tiêu Cửu Uyên thu lại ánh mắt lạnh lùng đang nhìn Vân Thiên Vũ ngồi ở phía xa.
Nghĩ đến dáng vẻ cương quyết của nữ nhân kia khiến Tiêu Cửu Uyên vô cùng buồn bực, tại sao Vân Thiên Vũ không đồng ý nói ra thân phận của mình, hắn đã nói sẽ tha cho nàng tội bất kính rồi, sao nàng vẫn không đồng ý nói ra thân phận.
Thật đáng hận.
Xung quanh người Tiêu Cửu Uyên toát ra sự lạnh lùng, quay người nhìn về phía trang chủ Quân Hạo Thiên của Thiên Mộc sơn trang.
Tiêu Cửu Uyên vừa nhìn, trang chủ Quân Hạo Thiên của Thiên Mộc sơn trang liên gật đầu với hắn, Tiêu Cửu Uyên thấy như vậy lập tức hiểu ngay.
Nhất định Phượng Vô Nhai đã nói với trang chủ Quân Hạo Thiên của Thiên Mộc sơn trang về thân phận của hắn nên Quân Hạo Thiên mới sai người mời hắn qua đó ngồi.
Tiêu Cửu Uyên cũng không từ chối, hắn quay người đi đến bên cạnh trang chủ của Thiên Mộc sơn trang.
Nhưng khi hắn đi qua Phượng Vô Nhai thì Phượng Vô Nhai không nhịn được mà châm chọc hắn: “Mọi người trong thiên hạ đều nói Ma Quân Phượng Vô Nhai ta lòng dạ độc ác, lãnh khốc vô tình, thật ra đâu ai biết rằng có người còn hơn hẳn ta, Phượng Vô Nhai ta tốt xấu gì cũng tha người bên cạnh, có người ngay cả người bên cạnh cũng không bỏ qua, thật đúng là không bằng loài cầm thú.”
Ánh mắt Tiêu Cửu Uyên trở nên hung ác, u ám nhìn Phượng Vô Nhai, khóe miệng chợt cong lên rồi nở một nụ cười lạnh đầy châm biếm: “Hóa ra Ma Quân đại nhân lại rảnh rỗi như thế, chuyên nhìn chằm chằm vào chuyện gia đình người khác, người trong thiên hạ cũng bớt học hỏi theo bản lĩnh của Ma Quân đi, đúng là bắt chó đi cày, thích xen vào chuyện của người khác.”
Tiêu Cửu Uyên nói xong liền ung dung đi tiếp.
Đôi mắt Phượng Vô Nhai híp lại, ánh mắt tràn đầy nguy hiểm, lạnh lùng nói: “Ngươi thế này là muốn bổn quân dạy dỗ ngươi đúng không?”
“Cho rằng ta sợ ngươi sao?”
Nàng nói xong liền dừng lại một chút, nhìn sang bên cạnh thấy đã có người bắt đầu đi theo quản sự về phía đỉnh núi.
Vân Thiên Vũ thu lại ánh mắt rồi nhìn Tiêu Cửu Uyên nói: “Còn về chuyện hái dược liệu ta sẽ không rút lui, con người ta cái gì cũng không có chỉ có chữ tín mà thôi, nếu đã nói giải độc thay cho vương gia, nói nhất định lấy được hoa linh quỳ tám cánh thì ta nhất định sẽ làm được.”
Nàng nói xong liền quay người đi theo người ở phía trước, bước đi rất ung dung bình tĩnh, không hề có một chút lo lắng, bất an.
Nàng như vậy thu hút sự chú ý của không ít người, mọi người lại chỉ trỏ, bàn luận về thân phận của Vân Thiên Vũ và Tiêu Cửu Uyên.
Trang chủ Quân Hạo Thiên của Thiên Mộc sơn trang nhớ lại việc Phượng Vô Nhai và Tiêu Cửu Uyên đánh nhau lúc trước liền vội vàng hỏi: “Vô Nhai, nam nhân trẻ tuổi đánh nhau với ngươi vừa nãy là ai?”
Lúc này Phượng Vô Nhai đang lườm Tiêu Cửu Thiên, nghe thấy câu hỏi của Quân Hạo Thiên liền tức giận nói: “Ly thân vương Tiêu Cửu Uyên của Đông Ly quốc, ngoài hắn ra thì làm gì còn có ai cuồng vọng, không coi ai ra gì như vậy.”
Quân Hạo Thiên khẽ nhướn lông mày, ánh mắt hơi tối lại, Tiêu Cửu Uyên của Đông Ly, hắn đến đây làm gì.
Thiên Mộc sơn trang bọn họ thường kết giao với người trong chốn giang hồ, không hề có quan hệ gì với triều đình và hoàng thất.
Quân Hạo Thiên nghĩ một lát rồi sai bảo một tên quản sự đi mời Tiêu Cửu Uyên sang ngồi.
Nhưng Quân Hạo Thiên thông minh không nói ra thân phận của Tiêu Cửu Uyên.
Vị vương gia này mặt đeo mặt nạ, xem ra là không muốn tiết lộ thân phận, nếu đã như vậy ông ta cần gì phải nhiều chuyện.
Quản sự của Thiên Mộc Thiên Mộc sơn trang đến bên cạnh Tiêu Cửu Uyên nói trang chủ có lời mời.
Tiêu Cửu Uyên thu lại ánh mắt lạnh lùng đang nhìn Vân Thiên Vũ ngồi ở phía xa.
Nghĩ đến dáng vẻ cương quyết của nữ nhân kia khiến Tiêu Cửu Uyên vô cùng buồn bực, tại sao Vân Thiên Vũ không đồng ý nói ra thân phận của mình, hắn đã nói sẽ tha cho nàng tội bất kính rồi, sao nàng vẫn không đồng ý nói ra thân phận.
Thật đáng hận.
Xung quanh người Tiêu Cửu Uyên toát ra sự lạnh lùng, quay người nhìn về phía trang chủ Quân Hạo Thiên của Thiên Mộc sơn trang.
Tiêu Cửu Uyên vừa nhìn, trang chủ Quân Hạo Thiên của Thiên Mộc sơn trang liên gật đầu với hắn, Tiêu Cửu Uyên thấy như vậy lập tức hiểu ngay.
Nhất định Phượng Vô Nhai đã nói với trang chủ Quân Hạo Thiên của Thiên Mộc sơn trang về thân phận của hắn nên Quân Hạo Thiên mới sai người mời hắn qua đó ngồi.
Tiêu Cửu Uyên cũng không từ chối, hắn quay người đi đến bên cạnh trang chủ của Thiên Mộc sơn trang.
Nhưng khi hắn đi qua Phượng Vô Nhai thì Phượng Vô Nhai không nhịn được mà châm chọc hắn: “Mọi người trong thiên hạ đều nói Ma Quân Phượng Vô Nhai ta lòng dạ độc ác, lãnh khốc vô tình, thật ra đâu ai biết rằng có người còn hơn hẳn ta, Phượng Vô Nhai ta tốt xấu gì cũng tha người bên cạnh, có người ngay cả người bên cạnh cũng không bỏ qua, thật đúng là không bằng loài cầm thú.”
Ánh mắt Tiêu Cửu Uyên trở nên hung ác, u ám nhìn Phượng Vô Nhai, khóe miệng chợt cong lên rồi nở một nụ cười lạnh đầy châm biếm: “Hóa ra Ma Quân đại nhân lại rảnh rỗi như thế, chuyên nhìn chằm chằm vào chuyện gia đình người khác, người trong thiên hạ cũng bớt học hỏi theo bản lĩnh của Ma Quân đi, đúng là bắt chó đi cày, thích xen vào chuyện của người khác.”
Tiêu Cửu Uyên nói xong liền ung dung đi tiếp.
Đôi mắt Phượng Vô Nhai híp lại, ánh mắt tràn đầy nguy hiểm, lạnh lùng nói: “Ngươi thế này là muốn bổn quân dạy dỗ ngươi đúng không?”
“Cho rằng ta sợ ngươi sao?”