Vân Thiên Tuyết như phát điên chạy vội ra, khóc to: “Hoàng thượng, thần nữ không phải kẻ mang vận rủi gì đó, thần nữ không phải.”
Hoàng đế đâu quan tâm những này, lão ta thà giết lầm một ngàn, cũng không buông tha một người...
Hiện giờ bướm vận rủi nhằm đúng Vân Thiên Tuyết, nàng ta chính là kẻ mang vận rủi.
Ông trời đã cảnh cáo, nếu lão ta không thiêu chết nữ nhân này tế trời, chỉ sợ ông trời sẽ trừng phạt lão ta thật nặng.
Hoàng đế nghĩ vậy, sắc mặt vô cùng khó coi, xoay người hạ lệnh: “Người đâu, trói nữ nhân này lại, lập tức dựng giàn hỏa thiêu, bày cảnh tế trời.”
Hoàng đế ra lệnh một tiếng, mấy tên thị vệ từ bên ngoài Ngọc Phượng đài lao vào, tiến lên vài bước đè Vân Thiên Tuyết xuống.
Vân Thiên Tuyết không ngừng giãy giụa, giờ phút này nàng ta gần như điên rồi, nàng ta liều mạng lắc đầu hét lên: “Không phải ta, không phải ta.”
Nàng ta ngẩng đầu nhìn Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch trong đám người, tiếng buồn bã của nàng ta liên tục vang lên.
“Tuyên vương điện hạ, ngươi cứu ta, cứu ta, thật sự không phải ta.”
Đáng tiếc Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch cũng hận chết nàng ta, nghĩ đến chính bởi nàng ta lừa gạt, y mới mất đi Vân Thiên Vũ.
Tuyên vương làm sao có thể ra tay cứu nàng ta.
Huống chi nếu y lên tiếng, phụ hoàng nhất định sẽ trách cứ cả y.
Tuyên vương nghĩ thôi cũng không thèm quan tâm đến Vân Thiên Tuyết.
Vân Thiên Tuyết nhìn thấy bộ dạng tuyệt tình kia của Tuyên vương, nàng ta chỉ cảm thấy tuyệt vọng.
Nàng ta lại quay đầu nhìn tứ phía, muốn tìm người cứu nàng ta.
Nàng ta không muốn chết, không muốn bị chết cháy.
Vân Thiên Tuyết nhìn phụ thân trên vị trí Vĩnh Ninh hầu.
Vân Thiên Tuyết nhìn Vân Lôi thét chói tai: “Phụ thân cứu con, cứu con.”
Đáng tiếc Vân Lôi hiện tại chỉ lo lắng hoàng đế có trách tội cả Vĩnh Ninh hầu phủ bọn họ hay không.
Gần đây bởi vì chuyện Vân Thiên Vũ nhận An thân vương gia làm nghĩa phụ, hoàng đế hết sức căm tức Vĩnh Ninh hầu phủ, lại nhiều lần khiến ông ta mất thể diện.
Hiện tại Vân Lôi cũng lo lắng đề phòng, đâu có quan tâm sống chết của Vân Thiên Tuyết , huống chi tiểu tiện nhân này căn bản không phải nữ nhi của ông ta, nàng ta chết hay sống, Vân Lôi tuyệt đối không quan tâm.
Đương nhiên Vân Thiên Tuyết cũng nhìn thấy sự lạnh lùng của Vân Lôi, nàng ta chỉ cảm thấy trái tim băng giá đến cực điểm.
Người lãnh huyết vô tình này thật sự là phụ thân của nàng ta sao? Nàng ta đã gọi ông ta là phụ thân mười sáu năm.
Đúng rồi, ông ta có thể tự tay đánh chết mẹ ruột của nàng ta, làm sao lại còn quan tâm nhi nữ này.
Ha ha ha, Vân Thiên Tuyết cười như phát điên rồi.
Nàng ta làm người cũng thật thất bại, nhiều người như vậy, mà lại không có một người lên tiếng vì nàng ta.
Vân Thiên Tuyết bị thị vệ kéo ra ngoài Ngọc Phượng đài, nhưng nàng ta không muốn chết, nàng ta thật sự không muốn chết.
Vân Thiên Tuyết khóc rống lên, sau đó đẩy mấy tên thị vệ ra kéo nàng ta ra, lại chạy trở lại, dập đầu liên hồi, nàng ta vừa dập đầu vừa nói.
“Hoàng thượng, ta không phải, nhưng ta biết người nào là kẻ mang vận rủi, là cô ta, cô ta mới là kẻ mang vận rủi.”
Bàn tay trắng nõn của Vân Thiên Tuyết chỉ, xoay mình chỉ hướng Vân Thiên Vũ.
Tất cả mọi người theo ngón tay nàng ta nhìn phía Vân Thiên Vũ.
Sắc mặt Vân Thiên Vũ thản nhiên, nàng ung dung, không hề bối rối chút nào.
Nàng không nói gì, sắc mặt Tiêu Cửu Uyên bên cạnh lại vô cùng khó coi lạnh lùng quát: “Người đâu, cho nữ nhân này mười cái tát cho ta, xem cô ta còn dám ăn nói hồ đồ nữa không.”
Một thân người áo đen vừa động, bang bang bang, tiếng vang không ngừng.
Mười cái tát giáng xuống rất nhanh.
Mặt Vân Thiên Tuyết sưng phù như bánh màn thầu, vô cùng thê thảm.
Người trong Ngọc Phượng đài nhìn thấy cảnh này, mỗi người đều không khỏi ngưỡng mộ Vân Thiên Vũ thật là tốt mạng.
Ly thân vương gia cũng thật đau lòng cho nữ nhân này, người ta nói một câu, mặt vương gia đã biến sắc rồi.
Hoàng đế đâu quan tâm những này, lão ta thà giết lầm một ngàn, cũng không buông tha một người...
Hiện giờ bướm vận rủi nhằm đúng Vân Thiên Tuyết, nàng ta chính là kẻ mang vận rủi.
Ông trời đã cảnh cáo, nếu lão ta không thiêu chết nữ nhân này tế trời, chỉ sợ ông trời sẽ trừng phạt lão ta thật nặng.
Hoàng đế nghĩ vậy, sắc mặt vô cùng khó coi, xoay người hạ lệnh: “Người đâu, trói nữ nhân này lại, lập tức dựng giàn hỏa thiêu, bày cảnh tế trời.”
Hoàng đế ra lệnh một tiếng, mấy tên thị vệ từ bên ngoài Ngọc Phượng đài lao vào, tiến lên vài bước đè Vân Thiên Tuyết xuống.
Vân Thiên Tuyết không ngừng giãy giụa, giờ phút này nàng ta gần như điên rồi, nàng ta liều mạng lắc đầu hét lên: “Không phải ta, không phải ta.”
Nàng ta ngẩng đầu nhìn Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch trong đám người, tiếng buồn bã của nàng ta liên tục vang lên.
“Tuyên vương điện hạ, ngươi cứu ta, cứu ta, thật sự không phải ta.”
Đáng tiếc Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch cũng hận chết nàng ta, nghĩ đến chính bởi nàng ta lừa gạt, y mới mất đi Vân Thiên Vũ.
Tuyên vương làm sao có thể ra tay cứu nàng ta.
Huống chi nếu y lên tiếng, phụ hoàng nhất định sẽ trách cứ cả y.
Tuyên vương nghĩ thôi cũng không thèm quan tâm đến Vân Thiên Tuyết.
Vân Thiên Tuyết nhìn thấy bộ dạng tuyệt tình kia của Tuyên vương, nàng ta chỉ cảm thấy tuyệt vọng.
Nàng ta lại quay đầu nhìn tứ phía, muốn tìm người cứu nàng ta.
Nàng ta không muốn chết, không muốn bị chết cháy.
Vân Thiên Tuyết nhìn phụ thân trên vị trí Vĩnh Ninh hầu.
Vân Thiên Tuyết nhìn Vân Lôi thét chói tai: “Phụ thân cứu con, cứu con.”
Đáng tiếc Vân Lôi hiện tại chỉ lo lắng hoàng đế có trách tội cả Vĩnh Ninh hầu phủ bọn họ hay không.
Gần đây bởi vì chuyện Vân Thiên Vũ nhận An thân vương gia làm nghĩa phụ, hoàng đế hết sức căm tức Vĩnh Ninh hầu phủ, lại nhiều lần khiến ông ta mất thể diện.
Hiện tại Vân Lôi cũng lo lắng đề phòng, đâu có quan tâm sống chết của Vân Thiên Tuyết , huống chi tiểu tiện nhân này căn bản không phải nữ nhi của ông ta, nàng ta chết hay sống, Vân Lôi tuyệt đối không quan tâm.
Đương nhiên Vân Thiên Tuyết cũng nhìn thấy sự lạnh lùng của Vân Lôi, nàng ta chỉ cảm thấy trái tim băng giá đến cực điểm.
Người lãnh huyết vô tình này thật sự là phụ thân của nàng ta sao? Nàng ta đã gọi ông ta là phụ thân mười sáu năm.
Đúng rồi, ông ta có thể tự tay đánh chết mẹ ruột của nàng ta, làm sao lại còn quan tâm nhi nữ này.
Ha ha ha, Vân Thiên Tuyết cười như phát điên rồi.
Nàng ta làm người cũng thật thất bại, nhiều người như vậy, mà lại không có một người lên tiếng vì nàng ta.
Vân Thiên Tuyết bị thị vệ kéo ra ngoài Ngọc Phượng đài, nhưng nàng ta không muốn chết, nàng ta thật sự không muốn chết.
Vân Thiên Tuyết khóc rống lên, sau đó đẩy mấy tên thị vệ ra kéo nàng ta ra, lại chạy trở lại, dập đầu liên hồi, nàng ta vừa dập đầu vừa nói.
“Hoàng thượng, ta không phải, nhưng ta biết người nào là kẻ mang vận rủi, là cô ta, cô ta mới là kẻ mang vận rủi.”
Bàn tay trắng nõn của Vân Thiên Tuyết chỉ, xoay mình chỉ hướng Vân Thiên Vũ.
Tất cả mọi người theo ngón tay nàng ta nhìn phía Vân Thiên Vũ.
Sắc mặt Vân Thiên Vũ thản nhiên, nàng ung dung, không hề bối rối chút nào.
Nàng không nói gì, sắc mặt Tiêu Cửu Uyên bên cạnh lại vô cùng khó coi lạnh lùng quát: “Người đâu, cho nữ nhân này mười cái tát cho ta, xem cô ta còn dám ăn nói hồ đồ nữa không.”
Một thân người áo đen vừa động, bang bang bang, tiếng vang không ngừng.
Mười cái tát giáng xuống rất nhanh.
Mặt Vân Thiên Tuyết sưng phù như bánh màn thầu, vô cùng thê thảm.
Người trong Ngọc Phượng đài nhìn thấy cảnh này, mỗi người đều không khỏi ngưỡng mộ Vân Thiên Vũ thật là tốt mạng.
Ly thân vương gia cũng thật đau lòng cho nữ nhân này, người ta nói một câu, mặt vương gia đã biến sắc rồi.