Bình thường Khâm Thiên Giám luôn cung phụng bướm vận rủi này, bọn họ dã thử đánh thức nó, nhưng cho dù thế nào cón bướm vận rủi này vẫn không tỉnh dậy.
Nếu bây giờ có vận rủi chi thể, có thể con bướm vận rủi này có thể tỉnh lại.
Trong Ngọc Phượng đài hoàn toàn tĩnh mịch, ai cũng không dám nói, ai cũng lo lắng sợ muốn chết.
Vân Thiên Vũ đứng trong đám người, lông mi hơi nhíu lại, sao nàng lại cảm thấy cảnh tượng này sẽ gây bất lợi cho mình.
Vì sao đang yên lành lại có cảm giác như vậy?
Căn bản là nàng không tin vào cái gì là vận rủi chi thể, thiên giáng tai tinh.
Đây đều là thủ đoạn lừa gạt người nham hiểm mà thôi.
Nhưng nàng biết người xưa vô cùng tin tưởng, cái này có thể nhìn ra từ sự tức giận của hoàng thượng.
Đơn giản là Khâm Thiên Giám chỉ cần nói có người mang vận rủi chi thể, hoàng thượng liền tức giận hạ lệnh điều tra người mang vận rủi chi thể, còn nói muốn thiêu chết người này.
Có thể thấy được người xưa rất mê tín với loại chuyện như vậy.
Vân Thiên Vũ không có ý kiến gì về việc này, xem tình hình tiến triển như thế nào.
Nhưng nàng luôn có cảm giác có người nhìn nàng.
Vân Thiên Vũ ngẩng đầu thật nhanh nhìn sang, liền nhìn thấy vị trí Vĩnh Ninh hầu phía dưới, một đôi mắt thâm độc thỉnh thoảng nhìn nàng, trên mặt người này đầy vẻ đắc ý, khuôn mặt vui vẻ mà tàn độc.
Giống như nàng ta đang nhìn người sắp chết.
Vân Thiên Vũ nhướn lông mày, trong lòng hơi trùng xuống, Vân Thiên Tuyết nhìn nàng như vậy là có ý gì?
Nàng ta cười đắc ý như vậy rõ ràng là ý cười khi trả thù kẻ thù.
Người bây giờ nữ nhân nhân này hận nhất chính là nàng, bây giờ nàng ta lại nhìn nàng chằm chằm cười đắc ý.
Rõ ràng nụ cười này đâu phải tốt đẹp.
Bỗng nhiên Vân Thiên Vũ nghĩ đến cái gì đó quay đầu nhìn về phía Khâm Thiên Giám.
Khâm Thiên Giám đã bắt đầu đọc lầm rầm triệu hồi bướm vận rủi.
Vân Thiên Vũ nhìn chằm chằm Khâm Thiên Giám, nhìn chằm chằm vào hương mộc hộp, sau đó lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, từ từ nghĩ đến cái gì đó rồi quay đầu nhìn về Vân Thiên Tuyết.
Dường như Vân Thiên Tuyết vẫn đang nhìn nàng, đó là ánh mắt muốn nhanh chóng trừ khử, còn có có nụ cười đắc ý như đại thù sắp được báo.
Vân Thiên Vũ nhìn vẻ mặt Vân Thiên Tuyết, cuối cùng cũng hiểu lúc trước trong lòng mình bất an từ đâu.
Thì ra vở tuồng hôm này đều là nhằm vào nàng.
Ha ha, thật sự là một vở tuồng hay.
Nhưng chỉ bằng tiện nhân Vân Thiên Tuyết kia làm sao có thể viết ra vở tuồng lớn như vậy.
Chẳng lẽ là có người trợ giúp nàng ta tính kế, vậy thì người này là ai.
Vân Thiên Vũ nghĩ tới điều này, nhanh chóng nhìn về phía Tuyên vương cách đó không xa.
Lúc này Tuyên vương đang nhìn chằm chằm Khâm Thiên Giám đang triệu hồi bướm vận rủi trước mặt, nói thật Tuyên vương cũng có hơi khẩn trương, mặc dù y thân là hoàng tử, nếu bị bướm vận rủi để mắt tới chỉ sợ hoàng thượng cũng sẽ không bỏ qua cho y.
Tuyên vương rất sợ đây là những huynh đệ khác ra tay, cho nên không khỏi lo lắng.
Căn bản là lúc này không rảnh chú ý chuyện khác.
Vân Thiên Vũ nhìn một cái, khẳng định việc ngày hôm nay Tuyên vương không phải là tác giả.
Bởi vì Tuyên vương cực e sợ phụ hoàng y, chắc chắn không dám ra tay trước mặt hoàng thượng như vậy.
Người giúp Vân Thiên Tuyết bày trận lớn như vậy là người khác.
Nhưng Vân Thiên Vũ nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra, ai sẽ giúp nữ nhân viết ra vở tuồng lớn như vậy.
Sắc mặt Vân Thiên Vũ thay đổi không lọt khỏi tầm mắt Tiêu Cửu Uyên ở bên cạnh, đôi mắt Tiêu Cửu Uyên thâm trầm nhìn nàng, quan tâm hỏi:
“Làm sao vậy? Sắc mặt ngươi rất khó coi.”
Vân Thiên Vũ nghe thấy cũng không quan tâm hắn, quay đầu nhìn về phía Khâm Thiên Giám cách đó không xa.
Tiêu Cửu Uyên bất đắc dĩ nhìn nàng, bỗng ghé gần bên người Vân Thiên Vũ nói:
“Vân Thiên Vũ, ngươi không được tức giận, có được không?”
Câu nói này thế mà còn hơi hơi mang theo thái độ kiêu ngạo, Vân Thiên Vũ chỉ cảm thấy sấm chớp không dứt, nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn trời, không dưng lại nổi sấm chớp rền vàng, hoặc là Tiêu Cửu Uyên thổi thêm gió vào.
Nếu bây giờ có vận rủi chi thể, có thể con bướm vận rủi này có thể tỉnh lại.
Trong Ngọc Phượng đài hoàn toàn tĩnh mịch, ai cũng không dám nói, ai cũng lo lắng sợ muốn chết.
Vân Thiên Vũ đứng trong đám người, lông mi hơi nhíu lại, sao nàng lại cảm thấy cảnh tượng này sẽ gây bất lợi cho mình.
Vì sao đang yên lành lại có cảm giác như vậy?
Căn bản là nàng không tin vào cái gì là vận rủi chi thể, thiên giáng tai tinh.
Đây đều là thủ đoạn lừa gạt người nham hiểm mà thôi.
Nhưng nàng biết người xưa vô cùng tin tưởng, cái này có thể nhìn ra từ sự tức giận của hoàng thượng.
Đơn giản là Khâm Thiên Giám chỉ cần nói có người mang vận rủi chi thể, hoàng thượng liền tức giận hạ lệnh điều tra người mang vận rủi chi thể, còn nói muốn thiêu chết người này.
Có thể thấy được người xưa rất mê tín với loại chuyện như vậy.
Vân Thiên Vũ không có ý kiến gì về việc này, xem tình hình tiến triển như thế nào.
Nhưng nàng luôn có cảm giác có người nhìn nàng.
Vân Thiên Vũ ngẩng đầu thật nhanh nhìn sang, liền nhìn thấy vị trí Vĩnh Ninh hầu phía dưới, một đôi mắt thâm độc thỉnh thoảng nhìn nàng, trên mặt người này đầy vẻ đắc ý, khuôn mặt vui vẻ mà tàn độc.
Giống như nàng ta đang nhìn người sắp chết.
Vân Thiên Vũ nhướn lông mày, trong lòng hơi trùng xuống, Vân Thiên Tuyết nhìn nàng như vậy là có ý gì?
Nàng ta cười đắc ý như vậy rõ ràng là ý cười khi trả thù kẻ thù.
Người bây giờ nữ nhân nhân này hận nhất chính là nàng, bây giờ nàng ta lại nhìn nàng chằm chằm cười đắc ý.
Rõ ràng nụ cười này đâu phải tốt đẹp.
Bỗng nhiên Vân Thiên Vũ nghĩ đến cái gì đó quay đầu nhìn về phía Khâm Thiên Giám.
Khâm Thiên Giám đã bắt đầu đọc lầm rầm triệu hồi bướm vận rủi.
Vân Thiên Vũ nhìn chằm chằm Khâm Thiên Giám, nhìn chằm chằm vào hương mộc hộp, sau đó lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, từ từ nghĩ đến cái gì đó rồi quay đầu nhìn về Vân Thiên Tuyết.
Dường như Vân Thiên Tuyết vẫn đang nhìn nàng, đó là ánh mắt muốn nhanh chóng trừ khử, còn có có nụ cười đắc ý như đại thù sắp được báo.
Vân Thiên Vũ nhìn vẻ mặt Vân Thiên Tuyết, cuối cùng cũng hiểu lúc trước trong lòng mình bất an từ đâu.
Thì ra vở tuồng hôm này đều là nhằm vào nàng.
Ha ha, thật sự là một vở tuồng hay.
Nhưng chỉ bằng tiện nhân Vân Thiên Tuyết kia làm sao có thể viết ra vở tuồng lớn như vậy.
Chẳng lẽ là có người trợ giúp nàng ta tính kế, vậy thì người này là ai.
Vân Thiên Vũ nghĩ tới điều này, nhanh chóng nhìn về phía Tuyên vương cách đó không xa.
Lúc này Tuyên vương đang nhìn chằm chằm Khâm Thiên Giám đang triệu hồi bướm vận rủi trước mặt, nói thật Tuyên vương cũng có hơi khẩn trương, mặc dù y thân là hoàng tử, nếu bị bướm vận rủi để mắt tới chỉ sợ hoàng thượng cũng sẽ không bỏ qua cho y.
Tuyên vương rất sợ đây là những huynh đệ khác ra tay, cho nên không khỏi lo lắng.
Căn bản là lúc này không rảnh chú ý chuyện khác.
Vân Thiên Vũ nhìn một cái, khẳng định việc ngày hôm nay Tuyên vương không phải là tác giả.
Bởi vì Tuyên vương cực e sợ phụ hoàng y, chắc chắn không dám ra tay trước mặt hoàng thượng như vậy.
Người giúp Vân Thiên Tuyết bày trận lớn như vậy là người khác.
Nhưng Vân Thiên Vũ nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra, ai sẽ giúp nữ nhân viết ra vở tuồng lớn như vậy.
Sắc mặt Vân Thiên Vũ thay đổi không lọt khỏi tầm mắt Tiêu Cửu Uyên ở bên cạnh, đôi mắt Tiêu Cửu Uyên thâm trầm nhìn nàng, quan tâm hỏi:
“Làm sao vậy? Sắc mặt ngươi rất khó coi.”
Vân Thiên Vũ nghe thấy cũng không quan tâm hắn, quay đầu nhìn về phía Khâm Thiên Giám cách đó không xa.
Tiêu Cửu Uyên bất đắc dĩ nhìn nàng, bỗng ghé gần bên người Vân Thiên Vũ nói:
“Vân Thiên Vũ, ngươi không được tức giận, có được không?”
Câu nói này thế mà còn hơi hơi mang theo thái độ kiêu ngạo, Vân Thiên Vũ chỉ cảm thấy sấm chớp không dứt, nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn trời, không dưng lại nổi sấm chớp rền vàng, hoặc là Tiêu Cửu Uyên thổi thêm gió vào.