Hoàng đế nhìn Vân Thiên Vũ, trong lòng đã sớm không tán thành nàng gả cho Tiêu Cửu Uyên rồi.
Nữ nhân có năng lực như vậy làm sao có thể gả cho Tiêu Cửu Uyên làm phi.
Nhưng hoàng đế vẫn nhìn Tiêu Cửu Uyên: “Lão Cửu, đệ xem việc này?”
Tiêu Cửu Uyên ở một bên đại điện, lông mày đầy nghiêm nghị, trong đôi mắt phượng tràn đầy ý chế nhạo, hắn khẽ cười, ý cười lúc ẩn lúc hiện, khiến người ta có cảm giác đau lòng, giống như hắn bị tổn thương đến cực điểm, chịu đả kích vô cùng lớn.
Hắn như vậy, thật khiến người khác không kìm nổi mà muốn trấn an hắn.
Thậm chí trong đại điện, rất nhiều người cảm thấy Ly thân vương gia bị Linh Nghi quận chúa từ hôn mới bị như vậy.
Hóa ra Vương gia đã yêu Linh Nghi quận chúa như vậy rồi, bởi vì nàng từ hôn, vương gia mới bị tổn thương như vậy.
Giọng nói của Tiêu Cửu Uyên bất chợt vang lên: “Được, ta đồng ý.”
Hắn ngước mắt lên nhìn Vân Thiên Vũ, từ từ nói: “Vân Thiên Vũ, như ngươi mong muốn, ta từ hôn.”
Trong điện, mọi người lại ảo tưởng ra một câu chuyện cũ.
Ly thân vương gia bị Linh Nghi quận chúa làm tổn thương, cho nên mới phải đồng ý.
Vương gia thật si tình.
Khách quan triều thần trong đại điện, hoàng đế cùng với các hoàng tử trên điện đều rất vui vẻ.
Hoàng đế vung tay lên hạ lệnh: “Được, từ ngày hôm nay, Ly thân vương Tiêu Cửu Uyên và Linh Nghi quận chúa hủy bỏ hôn sự, từ nay về sau sau nam lấy nữ gả, không can thiệp chuyện của nhau.”
“Người đâu, soạn chỉ chiếu cáo thiên hạ.”
Vân Thiên Vũ xoay người: “Thần nữ tạ ơn hoàng thượng ân điển.”
Nàng dung mạo tuyệt mỹ, hơi thở quanh thân lạnh lùng, lại mang theo một chút ánh sáng xinh đẹp, thật sự đẹp như tiên nữ, đến giọng nói cũng khiến người ta cảm thấy rất êm tai.
Thái tử Tiêu Thiên Ngự, Hoài vương Tiêu Thiên Nghiêu, Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch, mỗi người đều có tâm tư riêng.
Nữ tử tài mạo song toàn như vậy, nên là chánh phi của bọn họ mới phải.
Vân Thiên Vũ giống như không hề biết tâm tư của những hoàng tử này, nàng lặng lẽ lui xuống dưới một bên đại điện.
Chỉ là nàng mới vừa lui ra, đi đến chỗ ngồi của mình.
Tiêu Cửu Uyên xoay mình đứng dậy, đi đến trước mặt nàng, bàn tay to duỗi ra ngang ngược kéo tay nàng, đi thẳng ra ngoài đại điện.
Mọi người trên đại điện phía sau chứng kiến cảnh này.
Đang muốn trình diễn cái gì vậy, chẳng lẽ Ly thân vương gia không cam lòng, cho nên muốn cứu vãn tình cảm với Linh Nghi quận chúa.
Giờ khắc này cũng không ai cảm thấy Vân Thiên Vũ đạt được mục đích.
Nữ tử có năng lực lại có dung mạo tuyệt mỹ như vậy vốn có sự kiêu ngạo của bản thân.
Trong đại điện, có hai con mắt, hung hăng trừng mắt nhìn Vân Thiên Vũ kia bị Tiêu Cửu Uyên kéo ra ngoài.
Một là người lúc trước bị Vân Thiên Vũ làm mất mặt, Thác Bạt Trinh.
Một là biểu muội của Tiêu Cửu Uyên, Gia Khánh quận chúa Dung Kỳ.
Trong mắt Dung Kỳ, bóng lung Vân Thiên Vũ như một liều thuốc độc.
Nàng ta thiếu chút nữa là cắn nát miệng mình ra.
Trước đó nàng ta thấy ánh mắt trong trẻo của biểu cả cứ luôn nhìn Vân Thiên Vũ, ánh mắt đó mang theo sự cưng chiều, ánh mắt thích nàng như vậy.
Cho nên nàng ta không khống chế nổi lửa giận trong lòng, đưa cho biểu ca một tờ giấy.
Trên đó viết người năm đó biểu ca cứu.
Người đó chính là Vân Thiên Vũ.
Nàng ta cho rằng chỉ cần biểu ca biết người năm đó hắn cứu chính là Vân Thiên Vũ, cũng chính là Vân Thiên Vũ bỏ mặc hắn năm đó, khiến hắn năm đó suýt chết trong khe núi ở sơn cốc.
Nàng ta tưởng rằng chỉ cần biểu ca biết rồi, nhất định sẽ ghét bỏ Vân Thiên Vũ.
Nhưng bây giờ là tình huống gì đây?
Dung Kỳ chỉ cảm thấy trong lồng ngực có mấy trăm mấy ngàn con kiến đang bò, ngọn lửa ghen tức trong lòng nàng ta bùng lên.
Nữ nhân có năng lực như vậy làm sao có thể gả cho Tiêu Cửu Uyên làm phi.
Nhưng hoàng đế vẫn nhìn Tiêu Cửu Uyên: “Lão Cửu, đệ xem việc này?”
Tiêu Cửu Uyên ở một bên đại điện, lông mày đầy nghiêm nghị, trong đôi mắt phượng tràn đầy ý chế nhạo, hắn khẽ cười, ý cười lúc ẩn lúc hiện, khiến người ta có cảm giác đau lòng, giống như hắn bị tổn thương đến cực điểm, chịu đả kích vô cùng lớn.
Hắn như vậy, thật khiến người khác không kìm nổi mà muốn trấn an hắn.
Thậm chí trong đại điện, rất nhiều người cảm thấy Ly thân vương gia bị Linh Nghi quận chúa từ hôn mới bị như vậy.
Hóa ra Vương gia đã yêu Linh Nghi quận chúa như vậy rồi, bởi vì nàng từ hôn, vương gia mới bị tổn thương như vậy.
Giọng nói của Tiêu Cửu Uyên bất chợt vang lên: “Được, ta đồng ý.”
Hắn ngước mắt lên nhìn Vân Thiên Vũ, từ từ nói: “Vân Thiên Vũ, như ngươi mong muốn, ta từ hôn.”
Trong điện, mọi người lại ảo tưởng ra một câu chuyện cũ.
Ly thân vương gia bị Linh Nghi quận chúa làm tổn thương, cho nên mới phải đồng ý.
Vương gia thật si tình.
Khách quan triều thần trong đại điện, hoàng đế cùng với các hoàng tử trên điện đều rất vui vẻ.
Hoàng đế vung tay lên hạ lệnh: “Được, từ ngày hôm nay, Ly thân vương Tiêu Cửu Uyên và Linh Nghi quận chúa hủy bỏ hôn sự, từ nay về sau sau nam lấy nữ gả, không can thiệp chuyện của nhau.”
“Người đâu, soạn chỉ chiếu cáo thiên hạ.”
Vân Thiên Vũ xoay người: “Thần nữ tạ ơn hoàng thượng ân điển.”
Nàng dung mạo tuyệt mỹ, hơi thở quanh thân lạnh lùng, lại mang theo một chút ánh sáng xinh đẹp, thật sự đẹp như tiên nữ, đến giọng nói cũng khiến người ta cảm thấy rất êm tai.
Thái tử Tiêu Thiên Ngự, Hoài vương Tiêu Thiên Nghiêu, Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch, mỗi người đều có tâm tư riêng.
Nữ tử tài mạo song toàn như vậy, nên là chánh phi của bọn họ mới phải.
Vân Thiên Vũ giống như không hề biết tâm tư của những hoàng tử này, nàng lặng lẽ lui xuống dưới một bên đại điện.
Chỉ là nàng mới vừa lui ra, đi đến chỗ ngồi của mình.
Tiêu Cửu Uyên xoay mình đứng dậy, đi đến trước mặt nàng, bàn tay to duỗi ra ngang ngược kéo tay nàng, đi thẳng ra ngoài đại điện.
Mọi người trên đại điện phía sau chứng kiến cảnh này.
Đang muốn trình diễn cái gì vậy, chẳng lẽ Ly thân vương gia không cam lòng, cho nên muốn cứu vãn tình cảm với Linh Nghi quận chúa.
Giờ khắc này cũng không ai cảm thấy Vân Thiên Vũ đạt được mục đích.
Nữ tử có năng lực lại có dung mạo tuyệt mỹ như vậy vốn có sự kiêu ngạo của bản thân.
Trong đại điện, có hai con mắt, hung hăng trừng mắt nhìn Vân Thiên Vũ kia bị Tiêu Cửu Uyên kéo ra ngoài.
Một là người lúc trước bị Vân Thiên Vũ làm mất mặt, Thác Bạt Trinh.
Một là biểu muội của Tiêu Cửu Uyên, Gia Khánh quận chúa Dung Kỳ.
Trong mắt Dung Kỳ, bóng lung Vân Thiên Vũ như một liều thuốc độc.
Nàng ta thiếu chút nữa là cắn nát miệng mình ra.
Trước đó nàng ta thấy ánh mắt trong trẻo của biểu cả cứ luôn nhìn Vân Thiên Vũ, ánh mắt đó mang theo sự cưng chiều, ánh mắt thích nàng như vậy.
Cho nên nàng ta không khống chế nổi lửa giận trong lòng, đưa cho biểu ca một tờ giấy.
Trên đó viết người năm đó biểu ca cứu.
Người đó chính là Vân Thiên Vũ.
Nàng ta cho rằng chỉ cần biểu ca biết người năm đó hắn cứu chính là Vân Thiên Vũ, cũng chính là Vân Thiên Vũ bỏ mặc hắn năm đó, khiến hắn năm đó suýt chết trong khe núi ở sơn cốc.
Nàng ta tưởng rằng chỉ cần biểu ca biết rồi, nhất định sẽ ghét bỏ Vân Thiên Vũ.
Nhưng bây giờ là tình huống gì đây?
Dung Kỳ chỉ cảm thấy trong lồng ngực có mấy trăm mấy ngàn con kiến đang bò, ngọn lửa ghen tức trong lòng nàng ta bùng lên.