Editor: Huynhnhu142
Sau khi Vân Thiên Vũ hời hợt nói xong, trong phòng khách, tất cả mọi người ngây ngô ngây ngẩn cả người, nhất là Tiêu Thiên Dịch, chẳng những đen mặt, ánh mắt cũng xanh biếc, bắn ra sát khí lạnh lẽo, âm khí dày đặc nhìn đối diện Vân Thiên Vũ.
Nữ nhân này thật là dám mở mồm, vừa lên tiếng liền muốn một phần năm gia tài của Tuyên vương phủ.
Hắn Tuyên vương phủ mặc dù có tiền, nhưng thường ngày rất nhiều tiền tài cũng dùng để thiết đãi hỗ trợ danh tiếng, cùng với chuẩn bị các loại quan hệ, bên trong phủ tiền có thể sử dụng, một phần năm liền ở trong miệng nữ nhân này.
Nàng cũng dám mở miệng.
Trong phòng khách, không chỉ có Tiêu Thiên Dịch đen mặt, ngay cả Vân Lôi cùng Liễu thị cũng hoàn toàn ngây người.
Bọn họ cho rằng nữ nhân này nhiều lắm là mở miệng muốn năm vạn lượng liền không sai biệt lắm, đây cũng là công phu sư tử ngoạm.
Không nghĩ tới bây giờ nữ nhân này chẳng những muốn hai rương châu báu, còn có hai rương dược liệu, mười bảy khúc gấm hoa vân cẩm, phải biết gấm hoa vân cẩm kia, thế nhưng là một ngàn lượng bạc a, người bình thường căn bản mặc không nổi, coi như bọn họ trong Hậu phủ, cho dù chủ tử cũng chỉ có hai bộ như vậy, nhưng nữ nhân này mở miệng liền muốn mười bảy.
Vân Lôi ha ha cười lạnh, một bộ dáng nhìn kẻ ngu nhìn Vân Thiên Vũ.
Liễu thị tức giận nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ, Vân Thiên Vũ muốn gì đó, tương lai cũng đều là của nữ nhi nhà nàng, hiện tại bị nữ nhân này muốn đi, nàng như thế nào cam tâm.
Liễu thị muốn phản đối, nhưng khi nhìn Tiêu Cửu Uyên bên trong phòng khách, rốt cuộc không có dám mở miệng.
Mặc dù nàng không dám mở miệng, lại lặng lẽ kéo kéo ống tay áo của Vân Lôi.
Vân Lôi đã tỉnh hồn lại, thật nhanh nhìn Vân Thiên Vũ nói: "Ngươi điên rồi, mở miệng chính là hai rương châu báu, hai rương dược liệu thượng hạng, mười bảy khúc gấm hoa vân cẩm, còn có năm mươi vạn lượng ngân phiếu, khi nào vương gia thiếu ngươi a."
Vân Thiên Vũ quay đầu nhìn về Vân Lôi, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Hắn không phải thiếu ta một cái mạng sao, còn có một gương mặt."
Vân Thiên Vũ chỉ chỉ gương mặt bị hủy của mình.
Trước mắt nàng cần tiền, cần dược liệu, tuy nói nàng có thể chửa trị gương mặt này, nhưng cũng không có thể trì hoãn quá lâu, nếu như trì hoãn quá lâu, chỉ sợ cuối cùng sẽ lưu lại vết sẹo.
Tuy nói nàng không chú trọng dung mạo, nhưng cũng không muốn cùng khuôn mặt bị hủy sống qua ngày.
Vân Lôi nghe Vân Thiên Vũ nói, vẻ mặt không đồng ý, trầm giọng nói: "Coi như lúc trước vương gia có lỗi với ngươi, ngươi cũng không nên công phu sư tử ngoạm a."
Lần này Vân Thiên Vũ vẻ mặt đoan trang, nghiêm túc nhìn Vân Lôi nói.
"Phụ thân ngươi lời này oan uổng ta, thật ra thì ta không muốn nhiều như vậy, nhưng lúc này ta là Ly thân vương phi a, ta không thể làm cho Ly thân vương gia mất mặt mũi, ngươi không nghe thấy mới vừa rồi Ly thân vương gia nói sao, ta bất cứ lúc nào cũng không được để mất mặt mũi Ly thân vương phủ."
Lần này tất cả mọi người trong phòng đều đen mặt, đây là thổ phỉ a, giựt tiền còn ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng, giựt tiền còn danh chánh ngôn thuận.
"Ngươi... "
Vân Lôi hoàn toàn bị Vân Thiên Vũ ngăn trở, bởi vì chuyện này liên quan đến Tiêu Cửu Uyên, chuyện này chính là chuyện phiền toái, hết lần này tới lần khác Tiêu Cửu Uyên thừa nhận thân phận của Vân Thiên Vũ.
Vân Lôi nghĩ không ra đầu óc vị này gia nơi nào xảy ra vấn đề, thế nhưng thừa nhận thân phận của tiểu tiện nhân Vân Thiên Vũ này.
Vân Lôi rất muốn hỏi một chút Tiêu Cửu Uyên có phải hay không uống nhầm thuốc rồi, dĩ nhiên hắn chỉ dám suy nghĩ một chút.
Trong phòng khách tất cả mọi người nhìn về Tiêu Cửu Uyên.
Chỉ thấy hắn lười biếng tựa vào trên ghế thái sư, lạnh lùng liếc nhìn chuyện xảy ra trong phòng khách, cũng không có bất kỳ bày tỏ, nhưng đồng dạng hắn đối với công phu sư tử ngoạm của Vân Thiên Vũ, không còn gì để nói.
Điều này làm cho Tiêu Thiên Dịch sắc mặt tối sầm.
Tiêu Thiên Dịch đầu óc nhanh chóng suy tư đứng lên, đang nghĩ nên như thế nào cự tuyệt công phu sư tử ngoạm của Vân Thiên Vũ, mặc dù hắn tính toán bồi thường cho Vân Thiên Vũ, nhưng tuyệt đối không để mặc người chém giết, Vân Thiên Vũ làm như vậy, thật sự thật quá mức.
Sau khi Vân Thiên Vũ hời hợt nói xong, trong phòng khách, tất cả mọi người ngây ngô ngây ngẩn cả người, nhất là Tiêu Thiên Dịch, chẳng những đen mặt, ánh mắt cũng xanh biếc, bắn ra sát khí lạnh lẽo, âm khí dày đặc nhìn đối diện Vân Thiên Vũ.
Nữ nhân này thật là dám mở mồm, vừa lên tiếng liền muốn một phần năm gia tài của Tuyên vương phủ.
Hắn Tuyên vương phủ mặc dù có tiền, nhưng thường ngày rất nhiều tiền tài cũng dùng để thiết đãi hỗ trợ danh tiếng, cùng với chuẩn bị các loại quan hệ, bên trong phủ tiền có thể sử dụng, một phần năm liền ở trong miệng nữ nhân này.
Nàng cũng dám mở miệng.
Trong phòng khách, không chỉ có Tiêu Thiên Dịch đen mặt, ngay cả Vân Lôi cùng Liễu thị cũng hoàn toàn ngây người.
Bọn họ cho rằng nữ nhân này nhiều lắm là mở miệng muốn năm vạn lượng liền không sai biệt lắm, đây cũng là công phu sư tử ngoạm.
Không nghĩ tới bây giờ nữ nhân này chẳng những muốn hai rương châu báu, còn có hai rương dược liệu, mười bảy khúc gấm hoa vân cẩm, phải biết gấm hoa vân cẩm kia, thế nhưng là một ngàn lượng bạc a, người bình thường căn bản mặc không nổi, coi như bọn họ trong Hậu phủ, cho dù chủ tử cũng chỉ có hai bộ như vậy, nhưng nữ nhân này mở miệng liền muốn mười bảy.
Vân Lôi ha ha cười lạnh, một bộ dáng nhìn kẻ ngu nhìn Vân Thiên Vũ.
Liễu thị tức giận nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ, Vân Thiên Vũ muốn gì đó, tương lai cũng đều là của nữ nhi nhà nàng, hiện tại bị nữ nhân này muốn đi, nàng như thế nào cam tâm.
Liễu thị muốn phản đối, nhưng khi nhìn Tiêu Cửu Uyên bên trong phòng khách, rốt cuộc không có dám mở miệng.
Mặc dù nàng không dám mở miệng, lại lặng lẽ kéo kéo ống tay áo của Vân Lôi.
Vân Lôi đã tỉnh hồn lại, thật nhanh nhìn Vân Thiên Vũ nói: "Ngươi điên rồi, mở miệng chính là hai rương châu báu, hai rương dược liệu thượng hạng, mười bảy khúc gấm hoa vân cẩm, còn có năm mươi vạn lượng ngân phiếu, khi nào vương gia thiếu ngươi a."
Vân Thiên Vũ quay đầu nhìn về Vân Lôi, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Hắn không phải thiếu ta một cái mạng sao, còn có một gương mặt."
Vân Thiên Vũ chỉ chỉ gương mặt bị hủy của mình.
Trước mắt nàng cần tiền, cần dược liệu, tuy nói nàng có thể chửa trị gương mặt này, nhưng cũng không có thể trì hoãn quá lâu, nếu như trì hoãn quá lâu, chỉ sợ cuối cùng sẽ lưu lại vết sẹo.
Tuy nói nàng không chú trọng dung mạo, nhưng cũng không muốn cùng khuôn mặt bị hủy sống qua ngày.
Vân Lôi nghe Vân Thiên Vũ nói, vẻ mặt không đồng ý, trầm giọng nói: "Coi như lúc trước vương gia có lỗi với ngươi, ngươi cũng không nên công phu sư tử ngoạm a."
Lần này Vân Thiên Vũ vẻ mặt đoan trang, nghiêm túc nhìn Vân Lôi nói.
"Phụ thân ngươi lời này oan uổng ta, thật ra thì ta không muốn nhiều như vậy, nhưng lúc này ta là Ly thân vương phi a, ta không thể làm cho Ly thân vương gia mất mặt mũi, ngươi không nghe thấy mới vừa rồi Ly thân vương gia nói sao, ta bất cứ lúc nào cũng không được để mất mặt mũi Ly thân vương phủ."
Lần này tất cả mọi người trong phòng đều đen mặt, đây là thổ phỉ a, giựt tiền còn ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng, giựt tiền còn danh chánh ngôn thuận.
"Ngươi... "
Vân Lôi hoàn toàn bị Vân Thiên Vũ ngăn trở, bởi vì chuyện này liên quan đến Tiêu Cửu Uyên, chuyện này chính là chuyện phiền toái, hết lần này tới lần khác Tiêu Cửu Uyên thừa nhận thân phận của Vân Thiên Vũ.
Vân Lôi nghĩ không ra đầu óc vị này gia nơi nào xảy ra vấn đề, thế nhưng thừa nhận thân phận của tiểu tiện nhân Vân Thiên Vũ này.
Vân Lôi rất muốn hỏi một chút Tiêu Cửu Uyên có phải hay không uống nhầm thuốc rồi, dĩ nhiên hắn chỉ dám suy nghĩ một chút.
Trong phòng khách tất cả mọi người nhìn về Tiêu Cửu Uyên.
Chỉ thấy hắn lười biếng tựa vào trên ghế thái sư, lạnh lùng liếc nhìn chuyện xảy ra trong phòng khách, cũng không có bất kỳ bày tỏ, nhưng đồng dạng hắn đối với công phu sư tử ngoạm của Vân Thiên Vũ, không còn gì để nói.
Điều này làm cho Tiêu Thiên Dịch sắc mặt tối sầm.
Tiêu Thiên Dịch đầu óc nhanh chóng suy tư đứng lên, đang nghĩ nên như thế nào cự tuyệt công phu sư tử ngoạm của Vân Thiên Vũ, mặc dù hắn tính toán bồi thường cho Vân Thiên Vũ, nhưng tuyệt đối không để mặc người chém giết, Vân Thiên Vũ làm như vậy, thật sự thật quá mức.