Cùng với tiếng vỗ tay còn có tiếng kích động bình luận.
“Nàng ta thật là thiên hạ đệ nhất kỳ nữ.”
“Không sai không sai, Chiêu Hoa công chứa so với Linh Nghi quận chúa hình như còn lợi hại hơn.”
“Đúng rồi, các ngươi biết không, y thuật của Chiêu Hoa công chúa cũng vô cùng lợi hại, nghe nói nàng cũng là người có linh lực.”
“Thiệt hay giả vậy, trời ơi, nữ nhân hiện tại đều lợi hại như thế này sao.”
Trong điện mọi người đều bàn tán loạn cả lên.
Không ít người lấy Vân Thiên Vũ ra so sánh với Chiêu Hoa công chúa, sau đó nhất trí cho rằng, Linh Nghi quận chúa không thể sánh bằng Chiêu Hoa công chúa.
Trên đại điện, lão hoàng đế phất tay, mọi người đều dừng lại, cùng nhau nhìn về phía hoàng đế.
Hoàng đế xoay đầu sang Chiêu Hoa công chúa nói: “Công chúa quả thật là thiên hạ đệ nhất kỳ nữ.”
Đến hoàng đế còn cho là như vậy nên đám người bên dưới đại điện đều gật đầu phụ họa.
Sau đó có một vài nữ nhân vui sướng dùng ánh mắt thấy người gặp họa mà nhìn Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ vẫn điềm đạm thản nhiên, nàng cũng không cho rằng chính mình lợi hại, cổ nhân có câu nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, Chiêu Hoa công chúa này so với nàng lợi hại hơn cũng không phải là chuyện hiếm gặp.
Đương nhiên sự lợi hại này của nàng cũng có nguyên nhân.
Nào trượt băng giày, nào thập diện mai phục, đều là những đàn khúc kinh điển.
Vân Thiên Vũ vốn dĩ cho rằng vị Chiêu Hoa công chúa này là đồng hương của nàng, nhưng bây giờ sự nhiệt tình kia đã nhạt nhòa đi không ít.
Bởi vì nữ nhân này rõ ràng là thích làm ra vẻ, thích đồn đại tâng bốc, khác xa so với sự thanh cao của nàng, cho nên nàng vẫn nên không quen không biết với nàng ta.
Huống chi nữ nhân này rất có thể sẽ chọn trúng Tiêu Cửu Uyên làm đối tượng liên hôn, vậy nàng càng không nên làm quen với nàng ta.
Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa nhìn Chiêu Hoa công chúa.
Ngay lúc đó, Chiêu Hoa công chúa cũng hơi nghiêng đầu nhìn lại nàng.
Trong cái liếc mắt lạnh lẽo của nàng ta lóe lên một tia nhìn trào phúng.
Vân Thiên Vũ hơi giật mình, hoài nghi chính mình đã nhìn lầm.
Chiêu Hoa công chúa không quen biết nàng, vì sao trong ánh mắt của nàng ta lại có ý tứ mỉa mai trào phúng vậy.
Vân Thiên Vũ đang muốn xác định lại một lần nữa, nhưng đáng tiếc người kia đã quay đầu nhìn sang nơi khác rồi.
Vân Thiên Vũ nhịn không được mà nhíu mày, bởi vì nàng cho rằng chính mình không hề nhìn lầm, trong ánh mắt Chiêu Hoa công chúa nhìn nàng rõ ràng là có ý tứ mỉa mai nàng.
Dường như nàng ta đang cười nhạo nàng.
Nàng cùng nàng ta có quen biết sao?
Vân Thiên Vũ nghĩ ngợi đến ngẩn ngơ, Yến Thanh Phong bên cạnh nàng đột nhiên lên tiếng: “Linh Nghi quận chúa, Thái tử của Nam Chiêu quốc hình như vẫn luôn nhìn chằm chằm vào ngươi.”
Vân Thiên Vũ nghe xong liền lập tức ngẩng đầu nhìn Nam Chiêu thái tử ở phía đối diện.
Quả thật gã đang dùng ánh mắt soi mói để nhìn nàng, tựa hồ đang nỗ lực muốn tìm kiếm gì đó.
Tâm tình Vân Thiên Vũ trầm xuống, nàng hung hăng trừng mắt lại với Nam Chiêu thái tử Gia Cát Cẩn một cái, sau đó quay đi không thèm để ý đến người này nữa.
Người của Nam Chiêu quốc, thật sự rất kỳ quái.
Đồ tâm thần.
Yến Thanh Phong lại hỏi Vân Thiên Vũ: “Ngươi quen biết bọn họ sao?”
Vân Thiên Vũ lắc đầu: “Không quen biết, ta sao có thể quen biết người của Nam Chiêu quốc chứ, ai biết tên đó mắc chứng gì, không cần quan tâm đến gã.”
“Ách...”
Yến Thanh Phong không nói gì thêm, lại quay đầu nhìn lên đại điện.
Hoàng đế đã lên tiếng.
“Chiêu Hoa công chúa, hôm nay chính là ngày liên hôn giữa hai nước Đông Ly quốc và Nam Chiêu quốc, ngươi là công chúa liên hôn hòa thân của hai nước, hôm nay tất cả thanh niên tài tuấn ở Đông Ly quốc đều có mặt tại đại điện này, trẫm đã cho phép ngươi tự mình chọn lựa đối tượng liên hôn, bây giờ ngươi hãy rót một chén rượu, nếu là người mà ngươi nhìn trúng thì cứ dâng rượu cho đối phương, trẫm sẽ chỉ hôn cho các ngươi, ban phủ công chúa cho ngươi, vài ngày sau tổ chức đại hôn.”
Chiêu Hoa công chúa chậm rãi nói lời cảm tạ: “Đa tạ hoàng đế bệ hạ.”
Chiêu Hoa công chúa đứng dậy đi về bàn dài của mình, ưu nhã ngồi xuống cởi giày trượt băng trên chân, sau đó từ từ đứng dậy bưng một chén rượu trên bàn đi về phía đại điện.
“Nàng ta thật là thiên hạ đệ nhất kỳ nữ.”
“Không sai không sai, Chiêu Hoa công chứa so với Linh Nghi quận chúa hình như còn lợi hại hơn.”
“Đúng rồi, các ngươi biết không, y thuật của Chiêu Hoa công chúa cũng vô cùng lợi hại, nghe nói nàng cũng là người có linh lực.”
“Thiệt hay giả vậy, trời ơi, nữ nhân hiện tại đều lợi hại như thế này sao.”
Trong điện mọi người đều bàn tán loạn cả lên.
Không ít người lấy Vân Thiên Vũ ra so sánh với Chiêu Hoa công chúa, sau đó nhất trí cho rằng, Linh Nghi quận chúa không thể sánh bằng Chiêu Hoa công chúa.
Trên đại điện, lão hoàng đế phất tay, mọi người đều dừng lại, cùng nhau nhìn về phía hoàng đế.
Hoàng đế xoay đầu sang Chiêu Hoa công chúa nói: “Công chúa quả thật là thiên hạ đệ nhất kỳ nữ.”
Đến hoàng đế còn cho là như vậy nên đám người bên dưới đại điện đều gật đầu phụ họa.
Sau đó có một vài nữ nhân vui sướng dùng ánh mắt thấy người gặp họa mà nhìn Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ vẫn điềm đạm thản nhiên, nàng cũng không cho rằng chính mình lợi hại, cổ nhân có câu nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, Chiêu Hoa công chúa này so với nàng lợi hại hơn cũng không phải là chuyện hiếm gặp.
Đương nhiên sự lợi hại này của nàng cũng có nguyên nhân.
Nào trượt băng giày, nào thập diện mai phục, đều là những đàn khúc kinh điển.
Vân Thiên Vũ vốn dĩ cho rằng vị Chiêu Hoa công chúa này là đồng hương của nàng, nhưng bây giờ sự nhiệt tình kia đã nhạt nhòa đi không ít.
Bởi vì nữ nhân này rõ ràng là thích làm ra vẻ, thích đồn đại tâng bốc, khác xa so với sự thanh cao của nàng, cho nên nàng vẫn nên không quen không biết với nàng ta.
Huống chi nữ nhân này rất có thể sẽ chọn trúng Tiêu Cửu Uyên làm đối tượng liên hôn, vậy nàng càng không nên làm quen với nàng ta.
Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa nhìn Chiêu Hoa công chúa.
Ngay lúc đó, Chiêu Hoa công chúa cũng hơi nghiêng đầu nhìn lại nàng.
Trong cái liếc mắt lạnh lẽo của nàng ta lóe lên một tia nhìn trào phúng.
Vân Thiên Vũ hơi giật mình, hoài nghi chính mình đã nhìn lầm.
Chiêu Hoa công chúa không quen biết nàng, vì sao trong ánh mắt của nàng ta lại có ý tứ mỉa mai trào phúng vậy.
Vân Thiên Vũ đang muốn xác định lại một lần nữa, nhưng đáng tiếc người kia đã quay đầu nhìn sang nơi khác rồi.
Vân Thiên Vũ nhịn không được mà nhíu mày, bởi vì nàng cho rằng chính mình không hề nhìn lầm, trong ánh mắt Chiêu Hoa công chúa nhìn nàng rõ ràng là có ý tứ mỉa mai nàng.
Dường như nàng ta đang cười nhạo nàng.
Nàng cùng nàng ta có quen biết sao?
Vân Thiên Vũ nghĩ ngợi đến ngẩn ngơ, Yến Thanh Phong bên cạnh nàng đột nhiên lên tiếng: “Linh Nghi quận chúa, Thái tử của Nam Chiêu quốc hình như vẫn luôn nhìn chằm chằm vào ngươi.”
Vân Thiên Vũ nghe xong liền lập tức ngẩng đầu nhìn Nam Chiêu thái tử ở phía đối diện.
Quả thật gã đang dùng ánh mắt soi mói để nhìn nàng, tựa hồ đang nỗ lực muốn tìm kiếm gì đó.
Tâm tình Vân Thiên Vũ trầm xuống, nàng hung hăng trừng mắt lại với Nam Chiêu thái tử Gia Cát Cẩn một cái, sau đó quay đi không thèm để ý đến người này nữa.
Người của Nam Chiêu quốc, thật sự rất kỳ quái.
Đồ tâm thần.
Yến Thanh Phong lại hỏi Vân Thiên Vũ: “Ngươi quen biết bọn họ sao?”
Vân Thiên Vũ lắc đầu: “Không quen biết, ta sao có thể quen biết người của Nam Chiêu quốc chứ, ai biết tên đó mắc chứng gì, không cần quan tâm đến gã.”
“Ách...”
Yến Thanh Phong không nói gì thêm, lại quay đầu nhìn lên đại điện.
Hoàng đế đã lên tiếng.
“Chiêu Hoa công chúa, hôm nay chính là ngày liên hôn giữa hai nước Đông Ly quốc và Nam Chiêu quốc, ngươi là công chúa liên hôn hòa thân của hai nước, hôm nay tất cả thanh niên tài tuấn ở Đông Ly quốc đều có mặt tại đại điện này, trẫm đã cho phép ngươi tự mình chọn lựa đối tượng liên hôn, bây giờ ngươi hãy rót một chén rượu, nếu là người mà ngươi nhìn trúng thì cứ dâng rượu cho đối phương, trẫm sẽ chỉ hôn cho các ngươi, ban phủ công chúa cho ngươi, vài ngày sau tổ chức đại hôn.”
Chiêu Hoa công chúa chậm rãi nói lời cảm tạ: “Đa tạ hoàng đế bệ hạ.”
Chiêu Hoa công chúa đứng dậy đi về bàn dài của mình, ưu nhã ngồi xuống cởi giày trượt băng trên chân, sau đó từ từ đứng dậy bưng một chén rượu trên bàn đi về phía đại điện.