Mục lục
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư - Ngư Tiểu Đồng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thái tử không muốn đắc tội Vân Thiên Vũ, còn muốn thử một lần nữa.

Đáng tiếc hắn còn chưa kịp nói chuyện, phía sau phòng đấu giá Huyền Thiên có người đi ra, một vị phó quản sự, cầm tám mươi vạn lượng ngân phiếu cùng một chút bạc vụn đi ra, đi tới bên cạnh Đỗ quản sự phòng đấu giá Huyền Thiên Đỗ, đem ngân phiếu cùng bạc vụn đưa cho hắn.

"Đỗ quản sự, đây là ngân phiếu và bạc vụn."

Đỗ quản sự gật đầu, vội vàng lấy tám mươi vạn lượng ngân phiếu cùng bạc vụn đưa tới trong tay Vân Thiên Vũ.

"Lâm công tử, đây là tám mươi vạn lượng ngân phiếu cùng một chút bạc vụn."

"Hảo."

Vân Thiên Vũ đưa tay nhận lấy, rúc vào áo choàng sau đó thầm đọc một tiếng, liền đưa ngân phiếu vào trong không gian giới, lúc trước Tiểu Anh nói với nàng, nàng có thể tùy ý để đồ vào trong Không Gian Giới.

Bởi vì Không Gian Giới tùy thân mang theo của nàng, nàng có thể tùy ý an bài.

Vân Thiên Vũ thu ngân phiếu cùng bạc vụn xong, hướng Đỗ quản sự ôm quyền nói: "Tạm biệt."

Đỗ quản sự vội vàng gật đầu, ước gì Vân Thiên Vũ nhanh chóng rời đi, vị Lâm công tử này rõ ràng không muốn vào Đông cung phủ thái tử, nhưng thái tử thể hiện rõ muốn lôi kéo hắn, nếu như hắn không vì thái tử sở động, thái tử có thể hay không giận dữ giết người đây.

Nếu như thái tử ở bên trong phòng đấu giá Huyền Thiên động thủ, sẽ liên lụy bọn họ, cho nên hắn ước gì Lâm công tử sớm một chút rời đi.

Vân Thiên Vũ cùng Đỗ quản sự chào hỏi, quay đầu nhìn thái tử một cái, ngang tàng kiêu ngạo chỉ hơi cong thắt lưng một chút, coi như là chào hỏi, sau đó xoay người liền rời đi.

Sau lưng thái tử Tiêu Thiên Ngự gương mặt sớm đen, luôn luôn ôn hòa như ngọc lại bị người chọc giận đến hơi thở dồn dập, ngực trên dưới khí phục.

Thủ hạ sau lưng hắn ta tự nhiên cũng thấy thái tử bị tức không phải nhẹ, một người không nhịn được trầm giọng nói: "Thái tử, để cho thuộc hạ đi giáo huấn hắn một chút."



Thái tử Tiêu Thiên Ngự lắc đầu: "Không thể lỗ mãng."

Người này đến tột cùng có bao nhiêu bối cảnh, hắn căn bản không biết, nếu như tùy tiện làm việc, chắc chắn gặp phải rắc rối, hắn còn muốn cố gắng thử lại một lần nữa.

Thái tử Tiêu Thiên Ngự suy nghĩ, thật nhanh đi theo, vừa đi vừa nói: "Lâm công tử chờ một chút, chờ một chút."

Đáng tiếc trước mặt Vân Thiên Vũ chân không ngừng lại, ngược lại còn đi thật nhanh, trong lòng chán ghét vô cùng.

Bên người Tiểu Linh Đang thật nhanh nói: "Vân tỷ tỷ, tên quỷ đáng ghét kia còn đi theo chúng ta đây."

Vân Thiên Vũ mặt lạnh trầm giọng nói: "Không cần để ý tới bọn họ, chúng ta đi."

Hai người rất nhanh ra khỏi phòng đấu giá Huyền Thiên, một đường đi thẳng tới xe ngựa đang chờ, mắt thấy phải xe ngựa, Vân Thiên Vũ nghĩ đến Điêu Gia và Tiểu Anh, Điêu Gia thái tử cũng đã gặp qua, nếu như để cho thái tử nhìn thấy Điêu Gia, chắc chắn suy đoán ra thân phận của nàng, nàng có thể gặp phải rất nhiều phiền toái.

Cho nên Vân Thiên Vũ lập tức ở trong lòng ra lệnh Điêu Gia và Tiểu Anh, cả hai đợi ở trong xe ngựa, không được ra ngoài.

Điêu Gia và Tiểu Anh cùng với Vân Thiên Vũ tâm ý tương thông, Vân Thiên Vũ vừa nghĩ, một chồn một chim vội vàng lui ở trong xe ngựa.

Lúc này Vân Thiên Vũ cùng Tiểu Linh Đang đã cấp tốc đi tới bên ngoài xe ngựa, hai người nhanh chóng lên xe ngựa, sau đó ra lệnh xe phu bên ngoài đóng xe ngựa: "Đi, trở về đi."

"Được."

Phu xe ngựa mặc dù không phải người có linh lực, nhưng là một người luyện võ, cho nên thân thủ hết sức dứt khoát gọn gàn, tung người lên ngựa xe đánh mã liền đi.

Sau lưng trước cửa phòng đấu giá Huyền Thiên, thái tử Tiêu Thiên Ngự có chút chật vật, Tiêu Thiên Ngự thân là Đông cung thái tử, còn chưa từng chật vật như vậy.

Không nghĩ tới mình phí tâm phí sức lấy lòng một người, thế nhưng hắn ta không hề trân trọng, thật đáng hận, hơn nữa nếu như một người lợi hại như vậy trở thành người của các huynh đệ khác, tuyệt đối phiền toái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK