Mục lục
Thú Phi Thiên Hạ: Thần Y Đại Tiểu Thư - Ngư Tiểu Đồng (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên điện, An lão vương gia nói về việc mình nhận nghĩa nữ, xin hoàng thượng hạ chỉ phong nghĩa nữ của lão làm quận chúa.

Nghe đến việc nghĩa nữ lão vương gia muốn nhận là Vân Thiên Vũ phủ Vĩnh Ninh hầu, sắc mặt lão hoàng đế thay đổi như chong chóng, sau cùng lão ta quay đầu gườm gườm nhìn Vĩnh Ninh hầu Vân Lôi: "Vân ái khanh, chuyện này rốt cuộc là sao?"

Sắc mặt Vân Lôi xấu vô cùng, không ngờ ả nghiệt nữ Vân Thiên Vũ này lại cắt đứt quan hệ với Vân gia thật, tối qua, ông ta đã bị phụ thân mình hành một trận nhừ tử. Phụ thân còn hạ lệnh bảo ông ta nghĩ cách đón đứa nữ nhi này về. Ông ta nhận kiểu gì đây khi mà ả nghiệt nữ kia giờ nhìn thấy ông ta là cứ như nhìn thấy kẻ thù.

Thật không biết tại sao ông ta lại sinh ra một ả nghiệt nữ như vậy, lòng bùng cơn giận ngút trời.

Thấy hoàng thượng nhìn sang, ông ta vội bước ra khỏi hàng bẩm báo: "Bẩm hoàng thượng, do tối qua thần có trách mắng nữ nhi vài câu, nó tức giận bèn nói lời đoạn tuyệt với Vân gia, chẳng ngờ nó lại chạy đến phủ An thân vương, còn muốn nhận lão vương gia làm nghĩa phụ, thần không hề hay biết chuyện này, lại càng không đồng ý."

Vân Lôi nói xong, Tiêu Lăng Phong thẳng thừng bật cười lạ lùng: "Vân Lôi, ngươi còn có thể vô liêm sỉ hơn được nữa không hả? Hôm qua phụ thân ngươi dẫn người đến định giết Vân nha đầu, chính lão phu đã đưa người đi cứu nó, nếu không nó đã bị các ngươi giết chết từ lâu rồi, giờ ngươi còn có mặt mũi mà nói là không đồng ý sao?"

"Ngươi không đồng ý thì có ích gì? Bây giờ Vân nha đầu đã nhận ta làm nghĩa phụ, con bé chính là nghĩa nữ của ta, sau này không còn bất kỳ dính líu gì với Vân gia, nếu ngươi không phục thì có thể đánh với ta một trận." Tiêu Lăng Phong trưng ra điệu bộ ta sợ ngươi chắc.

Vân Lôi sầm mặt xuống, ông ta có thể đánh nhau với Tiêu Lăng Phong sao? Nếu như ông ta dám cả gan đánh nhau với Tiêu Lăng Phong, đừng bảo là Tiêu Lăng Phong không tha cho ông ta, mà ngay cả hoàng thượng cũng sẽ không tha cho ông ta. Bởi vì Tiêu Lăng Phong là đệ đệ của tiên hoàng, là thúc thúc của đương kim hoàng thượng, đã thế thái hậu lại còn rất quan tâm đến lão. Ông ta dám đụng đến một người như vậy sao?



Nhưng ông ta lại nghĩ đến phụ thân mình, lão ta nói bất luận thế nào ông ta cũng phải đưa Vân Thiên Vũ về. Đây chính là thiên tài của Vân gia, mai sau Vân gia phải trông cậy vào nó rồi. Nếu ông ta không thể đưa nó về thì phải tự đánh gãy chân mình.

Sắc mặt Vân Lôi sầm sì khó coi, nhìn Tiêu Lăng Phong nói: "Lão vương gia, người không thể làm kiểu chuyện ép mua ép bán này được, Vân Thiên Vũ là nữ nhi Vân gia chúng ta."

"Ha ha, giờ ngươi đã biết nó là nữ nhi mình rồi à, sao sớm không nói đi. Trước đây ngươi chỉ hận một nỗi không thể giết nó, làm khó nó đủ điều, còn muốn đứa nữ nhi thứ hai thay nữ nhi đầu lấy Tuyên vương điện hạ, giờ ngươi còn mặt mũi nào mà dám nói nó là nữ nhi Vân gia, ta thật ngượng thay cho ngươi đó."

Tiêu Lăng Phong oanh tạc không chừa chút thể diện nào cho Vân Lôi. Tuyên vương cũng bị vạ lây tai ương theo, đứng bên đại điện sắc mặt Tuyên vương trở nên khó đăm đăm, sắc mặt Vân Lôi lại càng khó coi hơn.

Là lão vương gia phủ An thân vương, Tiêu Lăng Phong đâu thèm để ý tới người khác, lão quay đầu nhìn Hoàng thượng nói: "Hoàng thượng, bao nhiêu năm nay thần chưa bao giờ tiến cung làm phiền hoàng thượng bất kỳ chuyện gì, giờ hiếm khi mới ngắm trúng một nữ nhi, nhận nó làm nghĩa nữ, xin hoàng thượng hạ chỉ ban cho nó một phong hiệu, việc này khó đến vậy sao?"

Mặt hoàng thượng tối sầm, mắt ngập lửa giận, u ám trừng Vân Lôi.

Vân Lôi biết hoàng thượng đang trút giận lên đầu ông ta, bởi lẽ hoàng thượng không muốn phủ An thân vương và phủ Ly thân vương liên kết chặt chẽ với nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK