Vân Thiên Vũ mắt thấy Tiêu Cửu Uyên để cho thủ hạ ngừng lại, vội vàng thật nhanh nói.
"Sở dĩ ta đem đan dược đưa cho Họa Mi, thật sự bởi vì kia đan dược do Tuyên vương điện hạ đoạt được, vương gia nên biết ân oán giữa ta cùng Tuyên vương, vật của hắn vô luận như thế nào ta sẽ không dùng, cho nên mới tức giận đem đan dược đưa cho Họa Mi, chuyện này cùng vương gia hoàn toàn không có quan hệ a."
lời của Vân Thiên Vũ nói ra khiến cho tâm tình Tiêu Cửu Uyên rất tốt, nhưng lại làm cho sắc mặt trắng nhợt Tiêu Thiên Dịch đã trắng càng thêm trắng, cho dù có chán ghét hắn đi nữa, ngay cả đan dược của hắn cũng không dùng, tình nguyện mang gương mặt xấu xí sống qua ngày.
Vân Thiên Vũ mới mặc kệ sắc mặt Tiêu Thiên Dịch có khó, nàng nhìn thấy thần sắc của Tiêu Cửu Uyên đã không còn âm trầm lạnh lệ giống trước, vội vàng nói.
"Nghĩ đến ngày đại hôn chịu sỉ nhục, ta tình nguyện mang khuôn mặt bị hủy này, cũng không muốn cùng người này có nửa điểm dính dấp." Vân Thiên Vũ vốn muốn cứu Họa Mi, cho nên mới phải nói như thế, liền mong Tiêu Cửu Uyên có thể thay đổi suy nghĩ.
Nhưng nói xong lời cuối cùng, nàng càng nói càng tức giận, càng phát hỏa, mắt thấy sắc mặt Tiêu Thiên Dịch khó coi, Vân Thiên Vũ nói đến hăng say.
"Ta muốn dựa vào khuôn mặt bị hủy dung nhan này, thời thời khắc khắc nhắc nhở mình, sau này thấy nam nhân cặn bã nên đi đường vòng."
Vân Thiên Vũ dứt lời, khiến cho Tiêu Thiên Dịch lạnh từ đầu đến chân, hắn coi như là triệt triệt để để cảm nhận được hận ý của Vân Thiên Vũ đối với hắn ta, nhưng vì cái gì hết lần này tới lần khác vào ngay giây phút này, khi hắn bắt đầu yêu thích nàng.
Thật ra thì tình cảm hắn đối với Vân Thiên Vũ rất phức tạp, một mặt nàng là vị hôn thê mà mẫu phi hắn ta trước khi chết cầu xin hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn, hắn ta muốn kết hôn với nàng, nhưng ở một phương diện khác, hắn lại ghét nàng, chán ghét nàng cái gì cũng không biết, chán ghét nàng hèn yếu vô năng, chán ghét nàng không xứng là Tuyên vương phi.
Hơn nữa Vân Thiên Tuyết đã từng cứu hắn, nàng chẳng những thích hắn, ái mộ hắn, còn có Vĩnh Ninh hậu sủng ái, lại có một thân thiên phú, từ từ hắn cho rằng, thân phận Tuyên vương phi, chỉ có Thiên Tuyết mới xứng.
Cho nên ngày đại hôn đó, hắn mới có thể bỏ Vân Thiên Vũ, dùng nàng đi đổi Vân Thiên Tuyết.
Nếu như nói muốn hắn bỏ một người, hắn dĩ nhiên sẽ bỏ Vân Thiên Vũ.
Nhưng không nghĩ tới nàng cuối cùng lại không chết, trong lòng hắn đối với nàng vẫn luôn áy náy, vẫn muốn bồi thường lại cho nàng.
Nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, khi tiếp xúc với nhau, hắn từ từ bị Vân Thiên Vũ hấp dẫn, cho đến hôm nay, hắn rốt cục có thể khẳng định tâm ý của hắn, hắn thích nữ nhân này.
Hắn hối hận chuyện đã làm trong ngày đại hôn, nhưng hết thảy tất cả cũng đã quá muộn.
Tay chân Tiêu Thiên Dịch lạnh như băng, đứng cũng đứng không vững, một bên Yến Kinh Hồng vội vàng đở hắn, không để cho hắn làm ra chuyện mất thể diện.
Ly thân vương Tiêu Cửu Uyên không giống với Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch hối hận đau lòng, tâm tình của hắn ngược lại vô cùng tốt, sắc mặt nhìn Vân Thiên Vũ khó có được ôn hòa.
"Nguyên lai là như vậy, tình hữu khả nguyên, nếu như thế, vậy thì tha cho nha đầu này một lần đi."
Tiêu Cửu Uyên khoát tay, thủ hạ sau lưng Bạch Diệu tất cả đều lui xuống.
Vân Thiên Vũ hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, chân của Họa Mi cũng mềm nhũn, nếu không phải Tiểu Linh Đang đở nàng, nàng cũng bị hù dọa đến hôn mê, quá dọa người, nàng thiếu chút nữa liền mất mạng a.
Mặc dù Vân Thiên Vũ may mắn cứu được Họa Mi, nhưng trong lòng không nói ra được ảo não, Tiêu Cửu Uyên khinh người quá đáng.
Bất quá nàng rất nhanh nghĩ đến chuyện đã xảy ra trên người Tiêu Cửu Uyên đêm qua, không nhịn được cười lạnh, mặc dù tối hôm qua nàng không có tra ra cái gì, bất quá nàng hoài nghi Tiêu Cửu Uyên bị người hạ độc, về phần là độc gì, nàng không có tra được.
Bất quá nàng tuyệt đối sẽ không nói cho Tiêu Cửu Uyên biết, hừ, để cho hắn đắc ý đi.
Vân Thiên Vũ nghĩ tới đây cái, tâm tình cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút.
"Sở dĩ ta đem đan dược đưa cho Họa Mi, thật sự bởi vì kia đan dược do Tuyên vương điện hạ đoạt được, vương gia nên biết ân oán giữa ta cùng Tuyên vương, vật của hắn vô luận như thế nào ta sẽ không dùng, cho nên mới tức giận đem đan dược đưa cho Họa Mi, chuyện này cùng vương gia hoàn toàn không có quan hệ a."
lời của Vân Thiên Vũ nói ra khiến cho tâm tình Tiêu Cửu Uyên rất tốt, nhưng lại làm cho sắc mặt trắng nhợt Tiêu Thiên Dịch đã trắng càng thêm trắng, cho dù có chán ghét hắn đi nữa, ngay cả đan dược của hắn cũng không dùng, tình nguyện mang gương mặt xấu xí sống qua ngày.
Vân Thiên Vũ mới mặc kệ sắc mặt Tiêu Thiên Dịch có khó, nàng nhìn thấy thần sắc của Tiêu Cửu Uyên đã không còn âm trầm lạnh lệ giống trước, vội vàng nói.
"Nghĩ đến ngày đại hôn chịu sỉ nhục, ta tình nguyện mang khuôn mặt bị hủy này, cũng không muốn cùng người này có nửa điểm dính dấp." Vân Thiên Vũ vốn muốn cứu Họa Mi, cho nên mới phải nói như thế, liền mong Tiêu Cửu Uyên có thể thay đổi suy nghĩ.
Nhưng nói xong lời cuối cùng, nàng càng nói càng tức giận, càng phát hỏa, mắt thấy sắc mặt Tiêu Thiên Dịch khó coi, Vân Thiên Vũ nói đến hăng say.
"Ta muốn dựa vào khuôn mặt bị hủy dung nhan này, thời thời khắc khắc nhắc nhở mình, sau này thấy nam nhân cặn bã nên đi đường vòng."
Vân Thiên Vũ dứt lời, khiến cho Tiêu Thiên Dịch lạnh từ đầu đến chân, hắn coi như là triệt triệt để để cảm nhận được hận ý của Vân Thiên Vũ đối với hắn ta, nhưng vì cái gì hết lần này tới lần khác vào ngay giây phút này, khi hắn bắt đầu yêu thích nàng.
Thật ra thì tình cảm hắn đối với Vân Thiên Vũ rất phức tạp, một mặt nàng là vị hôn thê mà mẫu phi hắn ta trước khi chết cầu xin hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn, hắn ta muốn kết hôn với nàng, nhưng ở một phương diện khác, hắn lại ghét nàng, chán ghét nàng cái gì cũng không biết, chán ghét nàng hèn yếu vô năng, chán ghét nàng không xứng là Tuyên vương phi.
Hơn nữa Vân Thiên Tuyết đã từng cứu hắn, nàng chẳng những thích hắn, ái mộ hắn, còn có Vĩnh Ninh hậu sủng ái, lại có một thân thiên phú, từ từ hắn cho rằng, thân phận Tuyên vương phi, chỉ có Thiên Tuyết mới xứng.
Cho nên ngày đại hôn đó, hắn mới có thể bỏ Vân Thiên Vũ, dùng nàng đi đổi Vân Thiên Tuyết.
Nếu như nói muốn hắn bỏ một người, hắn dĩ nhiên sẽ bỏ Vân Thiên Vũ.
Nhưng không nghĩ tới nàng cuối cùng lại không chết, trong lòng hắn đối với nàng vẫn luôn áy náy, vẫn muốn bồi thường lại cho nàng.
Nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới, khi tiếp xúc với nhau, hắn từ từ bị Vân Thiên Vũ hấp dẫn, cho đến hôm nay, hắn rốt cục có thể khẳng định tâm ý của hắn, hắn thích nữ nhân này.
Hắn hối hận chuyện đã làm trong ngày đại hôn, nhưng hết thảy tất cả cũng đã quá muộn.
Tay chân Tiêu Thiên Dịch lạnh như băng, đứng cũng đứng không vững, một bên Yến Kinh Hồng vội vàng đở hắn, không để cho hắn làm ra chuyện mất thể diện.
Ly thân vương Tiêu Cửu Uyên không giống với Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch hối hận đau lòng, tâm tình của hắn ngược lại vô cùng tốt, sắc mặt nhìn Vân Thiên Vũ khó có được ôn hòa.
"Nguyên lai là như vậy, tình hữu khả nguyên, nếu như thế, vậy thì tha cho nha đầu này một lần đi."
Tiêu Cửu Uyên khoát tay, thủ hạ sau lưng Bạch Diệu tất cả đều lui xuống.
Vân Thiên Vũ hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, chân của Họa Mi cũng mềm nhũn, nếu không phải Tiểu Linh Đang đở nàng, nàng cũng bị hù dọa đến hôn mê, quá dọa người, nàng thiếu chút nữa liền mất mạng a.
Mặc dù Vân Thiên Vũ may mắn cứu được Họa Mi, nhưng trong lòng không nói ra được ảo não, Tiêu Cửu Uyên khinh người quá đáng.
Bất quá nàng rất nhanh nghĩ đến chuyện đã xảy ra trên người Tiêu Cửu Uyên đêm qua, không nhịn được cười lạnh, mặc dù tối hôm qua nàng không có tra ra cái gì, bất quá nàng hoài nghi Tiêu Cửu Uyên bị người hạ độc, về phần là độc gì, nàng không có tra được.
Bất quá nàng tuyệt đối sẽ không nói cho Tiêu Cửu Uyên biết, hừ, để cho hắn đắc ý đi.
Vân Thiên Vũ nghĩ tới đây cái, tâm tình cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút.