Nhưng dù hai người họ khó chịu thì thế nào.
Tiêu Cửu Uyên nhìn Tiêu Dạ Thần từ từ mở miệng: “Bổn vương đến phủ An thân vương là có chuyện muốn nói với quận chúa Linh Nghi, đúng lúc thấy có người muốn ám sát quận chúa Linh Nghi, cho nên đành ra tay giết thôi.”
Tiêu Dạ Thần nghe xong, khẽ gật đầu, nhìn về Phượng Vô Nhai, tức giận nói: “Phượng Vô Nhai, nửa đêm canh ba ngươi không ngủ đến phủ An thân vương làm loạn gì vậy.”
Sắc mặt Phượng Vô Nhai tối sầm lại, đây không phải là đối xử quá thiên vị sao, Tiêu Cửu Uyên và y đều giết người, sao y lại trở thành người gây rối chứ.
Phương Vô Nhai lạnh lùng nhìn Tiêu Dạ Thần, đột nhiên cười phóng khoáng nói: “Người của phủ An thân vương không có khả năng bảo vệ người, bổn quân đành phải đích thân ra trận thôi, ai bảo bản lĩnh của người ta không bằng người.”
Phượng Vô Nhai nói xong, sắc mặt Tiêu Dạ Thần khó coi, đây là đang trắng trợn không nể mặt họ sao.
Lúc này, cả sắc mặt của An thân vương Tiêu Lăng Phong cũng rất khó coi. Nhưng lại cảm thấy người ta nói cũng đúng, mỗi lần tên hư hỏng đó tới, họ đều là người biết cuối cùng.
Hai ông cháu không thể nói được gì, đen mặt trừng mắt nhìn Phượng Vô Nhai. Lời Phượng Vô Nhai khiến Vân Thiên Vũ càng phẫn nộ hơn.
Nàng đi ra phía sau Tiêu Dạ Thần, lạnh lùng trừng mắt nhìn Phượng Vô Nhai nói: “Phượng Vô Nhai, sau này phủ An thân vương không chào đón ngươi, nếu ngươi không yên tâm để Tiểu Linh Đang đi theo ta thì có thể đưa muội ấy đi.”
Vốn dĩ tâm trạng của nàng đã sẽ không thoải mái, những người này, nàng chưa cần động tay thì đều đã bị họ giết sạch.
Bây giờ Phượng Vô Nhai vẫn cho rằng phủ An thân vương không hề có người có bản lĩnh.
Chính y tự lo chuyện bao đồng không trâu bắt chó đi cày, lại còn trắng trợn không nể mặt phủ An thân vương.
Điều này làm nàng càng tức giận, dù biết người mà Phượng Vô Nhai nói là Tiêu Dạ Thần, nhưng Tiêu Dạ Thần cũng là người thân của nàng, đương nhiên nàng không thể để người khác xúc phạm người thân của nàng.
Vân Thiên Vũ vừa dứt lời, Tiểu Linh Đang ở bên cạnh khóc hu hu: “Vân tỷ tỷ, tỷ đừng đuổi muội đi mà, muội không muốn đi.”
Tiểu Linh Đang trong lòng như sắp thổ huyết, sao ca ca của mình lại ngốc nghếch như vậy, tự dưng lại đi công kích người của phủ An thân vương làm gì.
Vân tỷ tỷ là người hay bênh vực kể yếu, ngay cả nàng tủ ấy đều che chở, huống chi là Tiêu Dạ Thần.
Bây giờ Tiêu Dạ Thần là người thân của Vân tỷ tỷ mà.
Ca ca ngốc nghếch ơi là ca ca ngốc nghếch, sao nàng lại có một người ca ca ngốc đến như vậy. Tiểu Linh Đang vô cùng tức giận.
Phượng Vô Nhai cảm thấy mình vô tội, rõ ràng y giúp Vân Thiên Vũ giết người, nhưng sao lại cuối cùng y lại trở thành người làm phiền người khác.
Phượng Vô Nhai đen mặt cuối cùng nói: “Thật sự lòng tốt bị đặt nhầm chỗ, bổn quân mặc kệ.”
Phượng Vô Nhai vừa khẽ động, giống như tia sáng chớp mắt đã biến mất.
Tiêu Linh Đang ở phía sau nhìn Vân Thiên Vũ đầy ấm ức, vô cùng đáng thương, dáng vẻ sợ sệt Vân Thiên Vũ sẽ đuổi nàng đi vậy.
Bây giờ Tiểu Linh Đang đã quen với cuộc sống hiên tại, quen với người và cuộc sống ở đây, điều này khiến nàng vô cùng vui vẻ và thích thú. Nàng không hề muốn đi.
Thực sự Vân Thiên Vũ cũng không muốn đuổi Tiểu Linh Đang đi, chỉ là đang giận Phượng Vô Nhai.
Nàng giơ tay vỗ vào tay Tiểu Linh Đang, sau đó ngẩng đầu lên nhìn xuống màn đêm, từ từ bước tới bên cạnh Ly thân vương Tiêu Cửu Uyên.
Vừa nãy người này nói có chuyện muốn nói với nàng: “Không biết vương gia có chuyện gì không thể nói ban ngày, phải đến đây nói vào ban đêm vậy, người nói đi.”
Đôi mắt Tiêu Cửu Uyên thâm trầm, ngước mắt nhìn Vân Thiên Vũ, vừa nhìn đã thấy vết sẹo trên mặt Vân Thiên Vũ.
Trái tim không khỏi nhói đau. Gương mặt của nàng như nhắc nhở hắn đã từng trải qua chuyện gì, không cho nàng lộ diện, khiến nàng phải mang vết sẹo này trên mình.
Sợ rằng hiện nay cả Đông Ly quốc cho rằng quận chúa Linh Nghi là một nữ tử vô cùng xấu xí, nhưng có ai biết được.
Thực ra dung nhan đằng sau vết sẹo này lại xinh đẹp đến nhường nào.
Tiêu Cửu Uyên nhìn Tiêu Dạ Thần từ từ mở miệng: “Bổn vương đến phủ An thân vương là có chuyện muốn nói với quận chúa Linh Nghi, đúng lúc thấy có người muốn ám sát quận chúa Linh Nghi, cho nên đành ra tay giết thôi.”
Tiêu Dạ Thần nghe xong, khẽ gật đầu, nhìn về Phượng Vô Nhai, tức giận nói: “Phượng Vô Nhai, nửa đêm canh ba ngươi không ngủ đến phủ An thân vương làm loạn gì vậy.”
Sắc mặt Phượng Vô Nhai tối sầm lại, đây không phải là đối xử quá thiên vị sao, Tiêu Cửu Uyên và y đều giết người, sao y lại trở thành người gây rối chứ.
Phương Vô Nhai lạnh lùng nhìn Tiêu Dạ Thần, đột nhiên cười phóng khoáng nói: “Người của phủ An thân vương không có khả năng bảo vệ người, bổn quân đành phải đích thân ra trận thôi, ai bảo bản lĩnh của người ta không bằng người.”
Phượng Vô Nhai nói xong, sắc mặt Tiêu Dạ Thần khó coi, đây là đang trắng trợn không nể mặt họ sao.
Lúc này, cả sắc mặt của An thân vương Tiêu Lăng Phong cũng rất khó coi. Nhưng lại cảm thấy người ta nói cũng đúng, mỗi lần tên hư hỏng đó tới, họ đều là người biết cuối cùng.
Hai ông cháu không thể nói được gì, đen mặt trừng mắt nhìn Phượng Vô Nhai. Lời Phượng Vô Nhai khiến Vân Thiên Vũ càng phẫn nộ hơn.
Nàng đi ra phía sau Tiêu Dạ Thần, lạnh lùng trừng mắt nhìn Phượng Vô Nhai nói: “Phượng Vô Nhai, sau này phủ An thân vương không chào đón ngươi, nếu ngươi không yên tâm để Tiểu Linh Đang đi theo ta thì có thể đưa muội ấy đi.”
Vốn dĩ tâm trạng của nàng đã sẽ không thoải mái, những người này, nàng chưa cần động tay thì đều đã bị họ giết sạch.
Bây giờ Phượng Vô Nhai vẫn cho rằng phủ An thân vương không hề có người có bản lĩnh.
Chính y tự lo chuyện bao đồng không trâu bắt chó đi cày, lại còn trắng trợn không nể mặt phủ An thân vương.
Điều này làm nàng càng tức giận, dù biết người mà Phượng Vô Nhai nói là Tiêu Dạ Thần, nhưng Tiêu Dạ Thần cũng là người thân của nàng, đương nhiên nàng không thể để người khác xúc phạm người thân của nàng.
Vân Thiên Vũ vừa dứt lời, Tiểu Linh Đang ở bên cạnh khóc hu hu: “Vân tỷ tỷ, tỷ đừng đuổi muội đi mà, muội không muốn đi.”
Tiểu Linh Đang trong lòng như sắp thổ huyết, sao ca ca của mình lại ngốc nghếch như vậy, tự dưng lại đi công kích người của phủ An thân vương làm gì.
Vân tỷ tỷ là người hay bênh vực kể yếu, ngay cả nàng tủ ấy đều che chở, huống chi là Tiêu Dạ Thần.
Bây giờ Tiêu Dạ Thần là người thân của Vân tỷ tỷ mà.
Ca ca ngốc nghếch ơi là ca ca ngốc nghếch, sao nàng lại có một người ca ca ngốc đến như vậy. Tiểu Linh Đang vô cùng tức giận.
Phượng Vô Nhai cảm thấy mình vô tội, rõ ràng y giúp Vân Thiên Vũ giết người, nhưng sao lại cuối cùng y lại trở thành người làm phiền người khác.
Phượng Vô Nhai đen mặt cuối cùng nói: “Thật sự lòng tốt bị đặt nhầm chỗ, bổn quân mặc kệ.”
Phượng Vô Nhai vừa khẽ động, giống như tia sáng chớp mắt đã biến mất.
Tiêu Linh Đang ở phía sau nhìn Vân Thiên Vũ đầy ấm ức, vô cùng đáng thương, dáng vẻ sợ sệt Vân Thiên Vũ sẽ đuổi nàng đi vậy.
Bây giờ Tiểu Linh Đang đã quen với cuộc sống hiên tại, quen với người và cuộc sống ở đây, điều này khiến nàng vô cùng vui vẻ và thích thú. Nàng không hề muốn đi.
Thực sự Vân Thiên Vũ cũng không muốn đuổi Tiểu Linh Đang đi, chỉ là đang giận Phượng Vô Nhai.
Nàng giơ tay vỗ vào tay Tiểu Linh Đang, sau đó ngẩng đầu lên nhìn xuống màn đêm, từ từ bước tới bên cạnh Ly thân vương Tiêu Cửu Uyên.
Vừa nãy người này nói có chuyện muốn nói với nàng: “Không biết vương gia có chuyện gì không thể nói ban ngày, phải đến đây nói vào ban đêm vậy, người nói đi.”
Đôi mắt Tiêu Cửu Uyên thâm trầm, ngước mắt nhìn Vân Thiên Vũ, vừa nhìn đã thấy vết sẹo trên mặt Vân Thiên Vũ.
Trái tim không khỏi nhói đau. Gương mặt của nàng như nhắc nhở hắn đã từng trải qua chuyện gì, không cho nàng lộ diện, khiến nàng phải mang vết sẹo này trên mình.
Sợ rằng hiện nay cả Đông Ly quốc cho rằng quận chúa Linh Nghi là một nữ tử vô cùng xấu xí, nhưng có ai biết được.
Thực ra dung nhan đằng sau vết sẹo này lại xinh đẹp đến nhường nào.