Vân Thiên Vũ nói tiếp lời của Đỗ quản sự: "Trừ ngân phiếu, chuẩn bị một chút ngân lượng."
Nàng vẫn chưa đưa tiền cho xe phu bên ngoài.
Đỗ quản sự lại phân phó Hỏa Kế một tiếng, Hỏa Kế vâng một tiếng tự thân đi làm, mà Đỗ quản sự đã cẩn thận cất xong đan dược của Vân Thiên Vũ.
Bên này thái tử Tiêu Thiên Ngự mắt thấy Vân Thiên Vũ không để ý tới hắn, nhất thời cũng không tức giận.
Bởi vì người ta có tư cách cao ngạo, ai kêu người ta là thiên tài luyện đan sư đây, luyện đan sư ở nơi nào cũng được ngưỡng mộ, đừng nói hắn là thái tử một nước, coi như hắn là hoàng thượng một nước, một luyện đan sư chân chính lợi hại cũng không nhất định để hắn vào trong mắt.
Vị công tử có thể luyện ra Linh Lôi Đan, một đan dược lợi hại như vậy, có thể thấy được thuật luyện đan kia có bao nhiêu cao siêu.
Thái tử Tiêu Thiên Ngự nghĩ đến liền vui vẻ, trong lòng nóng nảy, chân thành nhìn Vân Thiên Vũ, mở miệng ngăn Vân Thiên Vũ lại rồi nói: "Lâm công tử không phải là người của Đông Ly quốc, bổn thái tử chưa từng thấy qua Lâm công tử?"
Nếu như người này từng xuất hiện, hắn sớm đã nhận được tin tức.
Luyện đan sư xuất chúng như vậy, chỉ sợ các đại thế gia đã sớm nghe tin lập tức hành động.
Hiện tại một chút động tĩnh cũng không có, cho nên nói hắn ta mới tới Đông Ly quốc.
Vân Thiên Vũ khẽ hừ một tiếng, cũng không có ngay mặt đáp lại.
Thái tử thấy nàng trả lời, càng nhiệt tình nói: "Lâm công tử mới tới Đông Ly quốc, sợ rằng đối với Đông Ly quốc chưa quen thuộc, không bằng bổn thái tử bồi Lâm công tử đi dạo một chút, Lâm công tử nếu như nguyện ý, trước hãy theo bổn thái tử về phủ thái tử làm khách, ta xưa nay thích nhất kết giao bằng hữu."
Thái tử Tiêu Thiên Ngự nói xong, ánh mắt Đỗ quản sự vẫn đứng một bên trong phòng đấu giá Huyền Thiên tối thầm, thái tử đây là muốn lôi kéo vị Lâm công tử này sao? Lâm công tử sẽ không đáp ứng đi.
Nếu như hắn đồng ý, như vậy bọn họ sau này không phải không có cách nào thu được đan dược sao?
Đỗ quản sự có lòng ngăn cản, nhưng lại không dám nói lời nào, phải biết đối phương là thái tử a.
Đỗ quản sự nóng lòng nhìn Vân Thiên Vũ, ước gì Vân Thiên Vũ lập tức cự tuyệt.
Nhưng suy nghĩ thì cảm thấy không thể nào, phải biết rằng thái tử hướng Vân Thiên Vũ thả con tép, bắt con tôm, Vân Thiên Vũ đi theo thái tử, ngày sau có cơ hội trở thành người trên vạn người.
Đỗ quản sự đang suy nghĩ phải nhập thần, thì lúc này Vân Thiên Vũ đã trầm thấp cổ họng cự tuyệt ý tốt của thái tử.
"Tạ ơn tấm lòng của thái tử, tại hạ có việc gấp, đối với việc đi dạo không có bất kỳ hứng thú gì, cũng không có thời gian đi Đông cung phủ thái tử."
Thái tử Tiêu Thiên Ngự không nghĩ tới hắn ta vậy mà một chút mặt mũi cũng không cho hắn, không khỏi mặt đen, bất quá cắn răng nhịn được, dù sao người ta cũng là luyện đan sư, luyện đan sư xưa nay tâm cao khí ngạo, hắn vẫn nên nhịn một chút đi.
Thái tử Tiêu Thiên Ngự suy nghĩ, lại ôn hòa nói: "Lâm công tử cần gì từ chối người ngoài ngàn dặm, nhiều thêm một người bạn nhiều thêm một con đường, nói không chừng ngày sau Lâm công tử có cần bổn thái tử giúp một tay. Hơn nữa bổn thái tử thích nhất kết giao bằng hữu, đối với bằng hữu luôn luôn nhân nghĩa, Lâm công tử nếu như thành bằng hữu của bôn thái tử, ngày sau ra ngoài làm việc cũng thuận lợi nhiều lắm."
Vân Thiên Vũ nghe Tiêu Thiên Ngự nói, trực tiếp khinh bỉ kéo kéo khóe môi, thật là vô liêm sỉ.
Quả nhiên tính cách cùng Vân Lôi rất giống, cùng một dạng người, người đối với bọn họ hữu dụng, cố gắng hết khả năng cám dỗ lôi kéo, còn nếu như người đó vô dụng, chỉ sợ sớm lòng dạ độc ác trừ đi, tuyệt không lưu tình.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ không có hứng thú mở miệng nói: "Đa tạ hảo ý của thái tử, tại hạ còn có việc, không quấy rầy thái tử điện hạ rồi."
Lời của Vân Thiên Vũ khiến cho thủ hạ sau lưng của thái tử thủ hạ mặt đen, một người trong đó sắc mặt âm trầm từng bước tiến lên, liền muốn chỉ trích Vân Thiên Vũ, lại bị thái tử đưa tay ngăn cản.
Nàng vẫn chưa đưa tiền cho xe phu bên ngoài.
Đỗ quản sự lại phân phó Hỏa Kế một tiếng, Hỏa Kế vâng một tiếng tự thân đi làm, mà Đỗ quản sự đã cẩn thận cất xong đan dược của Vân Thiên Vũ.
Bên này thái tử Tiêu Thiên Ngự mắt thấy Vân Thiên Vũ không để ý tới hắn, nhất thời cũng không tức giận.
Bởi vì người ta có tư cách cao ngạo, ai kêu người ta là thiên tài luyện đan sư đây, luyện đan sư ở nơi nào cũng được ngưỡng mộ, đừng nói hắn là thái tử một nước, coi như hắn là hoàng thượng một nước, một luyện đan sư chân chính lợi hại cũng không nhất định để hắn vào trong mắt.
Vị công tử có thể luyện ra Linh Lôi Đan, một đan dược lợi hại như vậy, có thể thấy được thuật luyện đan kia có bao nhiêu cao siêu.
Thái tử Tiêu Thiên Ngự nghĩ đến liền vui vẻ, trong lòng nóng nảy, chân thành nhìn Vân Thiên Vũ, mở miệng ngăn Vân Thiên Vũ lại rồi nói: "Lâm công tử không phải là người của Đông Ly quốc, bổn thái tử chưa từng thấy qua Lâm công tử?"
Nếu như người này từng xuất hiện, hắn sớm đã nhận được tin tức.
Luyện đan sư xuất chúng như vậy, chỉ sợ các đại thế gia đã sớm nghe tin lập tức hành động.
Hiện tại một chút động tĩnh cũng không có, cho nên nói hắn ta mới tới Đông Ly quốc.
Vân Thiên Vũ khẽ hừ một tiếng, cũng không có ngay mặt đáp lại.
Thái tử thấy nàng trả lời, càng nhiệt tình nói: "Lâm công tử mới tới Đông Ly quốc, sợ rằng đối với Đông Ly quốc chưa quen thuộc, không bằng bổn thái tử bồi Lâm công tử đi dạo một chút, Lâm công tử nếu như nguyện ý, trước hãy theo bổn thái tử về phủ thái tử làm khách, ta xưa nay thích nhất kết giao bằng hữu."
Thái tử Tiêu Thiên Ngự nói xong, ánh mắt Đỗ quản sự vẫn đứng một bên trong phòng đấu giá Huyền Thiên tối thầm, thái tử đây là muốn lôi kéo vị Lâm công tử này sao? Lâm công tử sẽ không đáp ứng đi.
Nếu như hắn đồng ý, như vậy bọn họ sau này không phải không có cách nào thu được đan dược sao?
Đỗ quản sự có lòng ngăn cản, nhưng lại không dám nói lời nào, phải biết đối phương là thái tử a.
Đỗ quản sự nóng lòng nhìn Vân Thiên Vũ, ước gì Vân Thiên Vũ lập tức cự tuyệt.
Nhưng suy nghĩ thì cảm thấy không thể nào, phải biết rằng thái tử hướng Vân Thiên Vũ thả con tép, bắt con tôm, Vân Thiên Vũ đi theo thái tử, ngày sau có cơ hội trở thành người trên vạn người.
Đỗ quản sự đang suy nghĩ phải nhập thần, thì lúc này Vân Thiên Vũ đã trầm thấp cổ họng cự tuyệt ý tốt của thái tử.
"Tạ ơn tấm lòng của thái tử, tại hạ có việc gấp, đối với việc đi dạo không có bất kỳ hứng thú gì, cũng không có thời gian đi Đông cung phủ thái tử."
Thái tử Tiêu Thiên Ngự không nghĩ tới hắn ta vậy mà một chút mặt mũi cũng không cho hắn, không khỏi mặt đen, bất quá cắn răng nhịn được, dù sao người ta cũng là luyện đan sư, luyện đan sư xưa nay tâm cao khí ngạo, hắn vẫn nên nhịn một chút đi.
Thái tử Tiêu Thiên Ngự suy nghĩ, lại ôn hòa nói: "Lâm công tử cần gì từ chối người ngoài ngàn dặm, nhiều thêm một người bạn nhiều thêm một con đường, nói không chừng ngày sau Lâm công tử có cần bổn thái tử giúp một tay. Hơn nữa bổn thái tử thích nhất kết giao bằng hữu, đối với bằng hữu luôn luôn nhân nghĩa, Lâm công tử nếu như thành bằng hữu của bôn thái tử, ngày sau ra ngoài làm việc cũng thuận lợi nhiều lắm."
Vân Thiên Vũ nghe Tiêu Thiên Ngự nói, trực tiếp khinh bỉ kéo kéo khóe môi, thật là vô liêm sỉ.
Quả nhiên tính cách cùng Vân Lôi rất giống, cùng một dạng người, người đối với bọn họ hữu dụng, cố gắng hết khả năng cám dỗ lôi kéo, còn nếu như người đó vô dụng, chỉ sợ sớm lòng dạ độc ác trừ đi, tuyệt không lưu tình.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ không có hứng thú mở miệng nói: "Đa tạ hảo ý của thái tử, tại hạ còn có việc, không quấy rầy thái tử điện hạ rồi."
Lời của Vân Thiên Vũ khiến cho thủ hạ sau lưng của thái tử thủ hạ mặt đen, một người trong đó sắc mặt âm trầm từng bước tiến lên, liền muốn chỉ trích Vân Thiên Vũ, lại bị thái tử đưa tay ngăn cản.