Cuối cùng mọi người đi theo hoàng hậu đến điện phía tây.
Bọn họ còn chưa đến điện phía tây đã nhìn thấy trong điện phía tây bị phá hủy một khoảng lớn.
Hoàng hậu vừa nhìn thấy điện của mình bị phá hủy như vậy, mặt mũi tối sầm, đầu óc choáng váng, không nhịn được hét lên: “Dừng tay lại, đã xảy ra chuyện gì?”
Nhiều tên thuộc hạ của thái tử bị Ảnh Tử đánh trọng thương, lúc này những tên bị thương nhẹ hơn vội vàng bẩm báo hoàng hậu: “Hoàng hậu nương nương, mau đi cứu thái tử, thái tử đang gặp nguy hiểm.”
Hoàng hậu vừa nghe vậy thì tức điên lên, vung tay ra lệnh cho thái giám đứng đằng sau: “Mau vào trong xem có chuyện gì.”
“Vâng.”
Mấy tên thái giám vọt tới, dùng sức đẩy cửa, mở cửa ra.
Tiêu Cửu Uyên và Tiêu Dạ Thần đang ở ngoài cũng đi vào trong.
Hoàng hậu theo sát phía sau, tiếp đó là Trinh phi và đám người Gia Khánh quận chúa.
Vốn dĩ gian phòng không lớn nên nhanh chóng đầy ắp người.
Trong phòng, Vân Thiên Vũ và Diệp Gia đã đánh đủ rồi, vừa mới dừng tay, đem thái tử đã bị đánh trọng thương, nằm như cá chết ném xuống đất.
Hai người nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, quay đầu nhìn sang liền thấy Tiêu Cửu Uyên và Tiêu Dạ Thần mang theo một đám người từ bên ngoài xông vào.
Tiêu Dạ Thần vừa vào liền đi đến trước mặt Vân Thiên Vũ, kéo Vân Thiên Vũ lại quan tâm hỏi han: “Tiểu cô cô, người không sao chứ?”
Tiêu Dạ Thần vừa kéo thì cả người Vân Thiên Vũ run lên.
Nàng kinh sợ đến mức vội vàng giãy ra khỏi tay của Tiêu Dạ Thần.
Trước mắt nàng đã trúng thôi tình tán, mặc dù ít nhưng vẫn bị trúng, cho nên vừa nhìn thấy nam nhân, không nhịn được mà hoảng loạn.
Mặc dù Tiêu Dạ Thần là người thân của nàng nhưng nàng cũng không thể không bằng cầm thú mà có suy nghĩ không tốt đối với người thân của mình.
Tiêu Dạ Thần hoàn toàn không phát hiện điểm bất thường của Vân Thiên Vũ, thấy nàng giãy ra khỏi tay mình liền cảm thấy căng thẳng: “Tiểu cô cô, người sao vậy, chẳng lẽ có chỗ nào không được thoải mái?”
Tiêu Cửu Uyên đã phát hiện Vân Thiên Vũ có điểm bất thường, liếc mắt nhìn Tiêu Dạ Thần lạnh lùng nói: “Ngươi im lặng một chút.”
Ở góc khác trong phòng, thuộc hạ của thái tử nhào tới bên cửa sổ, nhanh chóng mở khăn trải bàn ở dưới đất.
Lộ ra một người gương mặt hoàn toàn bị biến dangj, khuôn mặt đầy máu tươi, răng cũng bị gãy, hoàn toàn không nhận ra hình dáng ban đầu.
Căn bản không biết người này là ai.
Mọi người nhìn thấy hình dáng của người này đều bị dọa đến phát sợ.
Người khác không nhận ra nhưng thuộc hạ của thái tử không thể không nhận ra, cho nên không nhịn được mà kêu lên: “Thái tử điện hạ, thái tử điện hạ.”
Hoàng hậu mặt tối sầm, thở hồng hộc.
Đánh nhi tử ta thành bộ dạng như vậy Vân Thiên Vũ, ngươi thật to gan.
Hoàng hậu nhìn về phía Vân Thiên Vũ, phẫn nộ quát: “Vân Thiên Vũ, ngươi lại dám to gan đánh thái tử trở thành bộ dạng người không ra người ma không ra ma thế này sao.”
Vân Thiên Vũ quay đầu nhìn sang, vẻ mặt kinh hãi: “A, là thái tử sao? Ta còn tưởng đó là thái giám, lúc trước ta đang cởi y phục để chuẩn bị thay, đột nhiên có người leo vào từ cửa sổ, ta liền giận dữ đánh gã, ta cũng không biết đó là thái tử.”
Vân Thiên Vũ nói xong không đợi hoàng hậu mở miệng lại tiếp tục nói: “Trong cung của hoàng hậu nương không phải chỉ có thái giám và cung nữ sao? Cho dù thế nào thần nữ cũng không nghĩ thái tử lại ở trong cung của hoàng hậu nương nương, hơn nữa cũng không ngờ thái tử lại vào phòng của thần thiếp.”
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Vân Thiên Vũ tràn đầy hoang mang, dường như nàng thật sự không biết người bị mình đánh là thái tử.
Dáng vẻ nàng vô cùng xinh đẹp nên những lời nàng vừa nói ra khiến cho mọi người đều tin tưởng.
Bọn họ còn chưa đến điện phía tây đã nhìn thấy trong điện phía tây bị phá hủy một khoảng lớn.
Hoàng hậu vừa nhìn thấy điện của mình bị phá hủy như vậy, mặt mũi tối sầm, đầu óc choáng váng, không nhịn được hét lên: “Dừng tay lại, đã xảy ra chuyện gì?”
Nhiều tên thuộc hạ của thái tử bị Ảnh Tử đánh trọng thương, lúc này những tên bị thương nhẹ hơn vội vàng bẩm báo hoàng hậu: “Hoàng hậu nương nương, mau đi cứu thái tử, thái tử đang gặp nguy hiểm.”
Hoàng hậu vừa nghe vậy thì tức điên lên, vung tay ra lệnh cho thái giám đứng đằng sau: “Mau vào trong xem có chuyện gì.”
“Vâng.”
Mấy tên thái giám vọt tới, dùng sức đẩy cửa, mở cửa ra.
Tiêu Cửu Uyên và Tiêu Dạ Thần đang ở ngoài cũng đi vào trong.
Hoàng hậu theo sát phía sau, tiếp đó là Trinh phi và đám người Gia Khánh quận chúa.
Vốn dĩ gian phòng không lớn nên nhanh chóng đầy ắp người.
Trong phòng, Vân Thiên Vũ và Diệp Gia đã đánh đủ rồi, vừa mới dừng tay, đem thái tử đã bị đánh trọng thương, nằm như cá chết ném xuống đất.
Hai người nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, quay đầu nhìn sang liền thấy Tiêu Cửu Uyên và Tiêu Dạ Thần mang theo một đám người từ bên ngoài xông vào.
Tiêu Dạ Thần vừa vào liền đi đến trước mặt Vân Thiên Vũ, kéo Vân Thiên Vũ lại quan tâm hỏi han: “Tiểu cô cô, người không sao chứ?”
Tiêu Dạ Thần vừa kéo thì cả người Vân Thiên Vũ run lên.
Nàng kinh sợ đến mức vội vàng giãy ra khỏi tay của Tiêu Dạ Thần.
Trước mắt nàng đã trúng thôi tình tán, mặc dù ít nhưng vẫn bị trúng, cho nên vừa nhìn thấy nam nhân, không nhịn được mà hoảng loạn.
Mặc dù Tiêu Dạ Thần là người thân của nàng nhưng nàng cũng không thể không bằng cầm thú mà có suy nghĩ không tốt đối với người thân của mình.
Tiêu Dạ Thần hoàn toàn không phát hiện điểm bất thường của Vân Thiên Vũ, thấy nàng giãy ra khỏi tay mình liền cảm thấy căng thẳng: “Tiểu cô cô, người sao vậy, chẳng lẽ có chỗ nào không được thoải mái?”
Tiêu Cửu Uyên đã phát hiện Vân Thiên Vũ có điểm bất thường, liếc mắt nhìn Tiêu Dạ Thần lạnh lùng nói: “Ngươi im lặng một chút.”
Ở góc khác trong phòng, thuộc hạ của thái tử nhào tới bên cửa sổ, nhanh chóng mở khăn trải bàn ở dưới đất.
Lộ ra một người gương mặt hoàn toàn bị biến dangj, khuôn mặt đầy máu tươi, răng cũng bị gãy, hoàn toàn không nhận ra hình dáng ban đầu.
Căn bản không biết người này là ai.
Mọi người nhìn thấy hình dáng của người này đều bị dọa đến phát sợ.
Người khác không nhận ra nhưng thuộc hạ của thái tử không thể không nhận ra, cho nên không nhịn được mà kêu lên: “Thái tử điện hạ, thái tử điện hạ.”
Hoàng hậu mặt tối sầm, thở hồng hộc.
Đánh nhi tử ta thành bộ dạng như vậy Vân Thiên Vũ, ngươi thật to gan.
Hoàng hậu nhìn về phía Vân Thiên Vũ, phẫn nộ quát: “Vân Thiên Vũ, ngươi lại dám to gan đánh thái tử trở thành bộ dạng người không ra người ma không ra ma thế này sao.”
Vân Thiên Vũ quay đầu nhìn sang, vẻ mặt kinh hãi: “A, là thái tử sao? Ta còn tưởng đó là thái giám, lúc trước ta đang cởi y phục để chuẩn bị thay, đột nhiên có người leo vào từ cửa sổ, ta liền giận dữ đánh gã, ta cũng không biết đó là thái tử.”
Vân Thiên Vũ nói xong không đợi hoàng hậu mở miệng lại tiếp tục nói: “Trong cung của hoàng hậu nương không phải chỉ có thái giám và cung nữ sao? Cho dù thế nào thần nữ cũng không nghĩ thái tử lại ở trong cung của hoàng hậu nương nương, hơn nữa cũng không ngờ thái tử lại vào phòng của thần thiếp.”
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của Vân Thiên Vũ tràn đầy hoang mang, dường như nàng thật sự không biết người bị mình đánh là thái tử.
Dáng vẻ nàng vô cùng xinh đẹp nên những lời nàng vừa nói ra khiến cho mọi người đều tin tưởng.