Vân Thiên Vũ nhìn thấy được người bị thương nặng, nàng thật sự không nhịn được mở miệng mắng người.
Đám giết người này thật đúng là những kẻ táng tận lương tâm, làm sao bọn họ có thể không có nhân tính như vậy, tự nhiên khiến người ta bị thương nặng như vậy.
Khi các nàng cứu chữa người, những thôn dân bị thương nhẹ nhìn thấy được, lập tức vây quanh.
Nhìn thấy được Vân Thiên Vũ là y sư cứu chữa người, mỗi người lại ra tay giúp đỡ.
Cứ như vậy, cục diện ngược lại ấm áp hơn rất nhiều.
Vân Thiên Vũ vừa bận rộn cứu người, vừa hỏi thăm những thôn dân tới hỗ trợ.
"Đã có chuyện gì xảy ra vậy? Các ngươi đã đắc tội người nào mà lại tự nhiên gặp phải chuyện tàn sát thôn vậy.."
Vân Thiên Vũ vừa nói dứt lời, liền nghe thấy vô số tiếng mắng chửi vang lên.
"Chúng ta đều là thôn dân, có thể đắc tội người nào chứ? Cô nương không biết, cách thôn này không xa có một Thiên Nhận Phong, trên Thiên Nhận Phong có một Đầu Hổ Tông, người trong tông môn này không chuyện ác nào không làm, hung tàn khác thường."
"Bọn họ thường thuyên chạy đến chỗ của chúng ta giết người phóng hỏa."
Vân Thiên Vũ theo bản năng nhíu mày. Đầu Hổ Tông, không ngờ là người của Đầu Hổ Tông. Đám người này thật đúng là không coi ai ra gì, tự nhiên lại tàn sát thôn.
Xem ra ông trời là đưa cơ hội đến cho bọn họ tới đối phó với người của Đầu Hổ Tông.
Vân Thiên Vũ vừa nghĩ tới đây, lại hỏi: "Đầu Hổ Tông cùng các ngươi không thù không oán vì sao bọn họ lại muốn tàn sát thôn vậy?"
Một tông môn không đến mức không buông tha cho thôn dân bình thường.
Những người này đều có tu vi linh lực rất thấp, trên thân lại không có tiền tài, cũng không có bao nhiêu bảo bối
Vì sao người của Đầu Hổ Tông lại muốn tàn sát thôn của bọn họ.
Vân Thiên Vũ không nghĩ ra được.
Bên cạnh nàng lại có người khóc nói: "Những tên ghê tởm kia cứ cách một thời gian lại đến trong thôn chúng ta cướp cô nương lên núi đùa bỡn, rất nhiều cô nương trong mấy thôn chúng ta bị bọn họ cướp lên núi, không phải là bị chơi giết, thì cũng bởi vì không theo bọn họ mà bị giết chết."
"Sau đó người trong thôn không dám để cô nương ở nhà, lại tìm cách đưa đi, chúng ta vốn cho rằng làm như vậy, bọn họ sẽ không có biện pháp gì nữa, ai biết bọn họ thấy không có cô nương nào có thể cướp, thậm chí ngay cả thôn phụ cũng cướp, chúng ta làm sao có thể chịu chấp nhận được, chúng ta lại cùng bọn họ đánh nhau."
"Bọn họ lại giận dữ tàn sát thôn."
Sau khi người này nói xong, xung quanh vang lên rất nhiều tiếng khóc, còn có tiếng nói phẫn nộ mắng chửi.
Vân Thiên Vũ nghe được liền nổi giận, nàng cắn răng mắng: "Thật không phải là người nữa rồi. Các ngươi yên tâm đi, nếu chúng ta đã nhìn thấy được chuyện như vậy, chúng ta không có lý nào lại ngồi yên, đám hỗn đản đáng chết này, chúng ta sẽ không bỏ qua."
Vân Thiên Vũ dứt lời, có thôn dân phát hiện nàng đặc biệt dễ nhìn, thoáng cái lại lo lắng.
Mỗi người mồm năm miệng mười mở miệng nói.
"Cô nương trông xinh đẹp như vậy, vân nên chạy nhanh đi."
"Đúng vậy, nếu để cho bọn họ phát hiện, bọn họ nhất định sẽ bắt cô nương lên núi trước. Đám người kia căn bản không phải là người đâu."
Vân Thiên Vũ cười lạnh nói: "Các vị không cần lo lắng cho ta, ta không phải là người ngồi không đợi chết, bọn họ không tìm ta, ta còn muốn tìm bọn họ đây."
Sau khi nàng nói xong, người bên cạnh còn muốn nói thêm, tuy nhiên Vân Thiên Vũ lại không lên tiếng nữa, nàng tập trung ý chí chữa trị cho người bị thương.
Rất nhiều người bị thương nặng bởi vì được cứu chữa kịp thời đã sống sót.
Người nhà của những người bị thương nặng thương lại đi qua nói lời cảm ơn.
Vân Thiên Vũ khoát tay chặn lại, tiếp tục trị liệu cho người bị thương khác.
Đúng vào lúc này, Ngạo Minh chạy vội tới.
Nó vừa qua lại nhanh chóng bẩm báo: "Chủ tử, vương gia Ly Thân bảo ta qua nói với chủ tử, hắn dẫn theo hai người Triệu Tranh và Hạ Vanh đi theo đám người Đầu Hổ Tông đã lặng lẽ lên núi rồi."
"A."
Đám giết người này thật đúng là những kẻ táng tận lương tâm, làm sao bọn họ có thể không có nhân tính như vậy, tự nhiên khiến người ta bị thương nặng như vậy.
Khi các nàng cứu chữa người, những thôn dân bị thương nhẹ nhìn thấy được, lập tức vây quanh.
Nhìn thấy được Vân Thiên Vũ là y sư cứu chữa người, mỗi người lại ra tay giúp đỡ.
Cứ như vậy, cục diện ngược lại ấm áp hơn rất nhiều.
Vân Thiên Vũ vừa bận rộn cứu người, vừa hỏi thăm những thôn dân tới hỗ trợ.
"Đã có chuyện gì xảy ra vậy? Các ngươi đã đắc tội người nào mà lại tự nhiên gặp phải chuyện tàn sát thôn vậy.."
Vân Thiên Vũ vừa nói dứt lời, liền nghe thấy vô số tiếng mắng chửi vang lên.
"Chúng ta đều là thôn dân, có thể đắc tội người nào chứ? Cô nương không biết, cách thôn này không xa có một Thiên Nhận Phong, trên Thiên Nhận Phong có một Đầu Hổ Tông, người trong tông môn này không chuyện ác nào không làm, hung tàn khác thường."
"Bọn họ thường thuyên chạy đến chỗ của chúng ta giết người phóng hỏa."
Vân Thiên Vũ theo bản năng nhíu mày. Đầu Hổ Tông, không ngờ là người của Đầu Hổ Tông. Đám người này thật đúng là không coi ai ra gì, tự nhiên lại tàn sát thôn.
Xem ra ông trời là đưa cơ hội đến cho bọn họ tới đối phó với người của Đầu Hổ Tông.
Vân Thiên Vũ vừa nghĩ tới đây, lại hỏi: "Đầu Hổ Tông cùng các ngươi không thù không oán vì sao bọn họ lại muốn tàn sát thôn vậy?"
Một tông môn không đến mức không buông tha cho thôn dân bình thường.
Những người này đều có tu vi linh lực rất thấp, trên thân lại không có tiền tài, cũng không có bao nhiêu bảo bối
Vì sao người của Đầu Hổ Tông lại muốn tàn sát thôn của bọn họ.
Vân Thiên Vũ không nghĩ ra được.
Bên cạnh nàng lại có người khóc nói: "Những tên ghê tởm kia cứ cách một thời gian lại đến trong thôn chúng ta cướp cô nương lên núi đùa bỡn, rất nhiều cô nương trong mấy thôn chúng ta bị bọn họ cướp lên núi, không phải là bị chơi giết, thì cũng bởi vì không theo bọn họ mà bị giết chết."
"Sau đó người trong thôn không dám để cô nương ở nhà, lại tìm cách đưa đi, chúng ta vốn cho rằng làm như vậy, bọn họ sẽ không có biện pháp gì nữa, ai biết bọn họ thấy không có cô nương nào có thể cướp, thậm chí ngay cả thôn phụ cũng cướp, chúng ta làm sao có thể chịu chấp nhận được, chúng ta lại cùng bọn họ đánh nhau."
"Bọn họ lại giận dữ tàn sát thôn."
Sau khi người này nói xong, xung quanh vang lên rất nhiều tiếng khóc, còn có tiếng nói phẫn nộ mắng chửi.
Vân Thiên Vũ nghe được liền nổi giận, nàng cắn răng mắng: "Thật không phải là người nữa rồi. Các ngươi yên tâm đi, nếu chúng ta đã nhìn thấy được chuyện như vậy, chúng ta không có lý nào lại ngồi yên, đám hỗn đản đáng chết này, chúng ta sẽ không bỏ qua."
Vân Thiên Vũ dứt lời, có thôn dân phát hiện nàng đặc biệt dễ nhìn, thoáng cái lại lo lắng.
Mỗi người mồm năm miệng mười mở miệng nói.
"Cô nương trông xinh đẹp như vậy, vân nên chạy nhanh đi."
"Đúng vậy, nếu để cho bọn họ phát hiện, bọn họ nhất định sẽ bắt cô nương lên núi trước. Đám người kia căn bản không phải là người đâu."
Vân Thiên Vũ cười lạnh nói: "Các vị không cần lo lắng cho ta, ta không phải là người ngồi không đợi chết, bọn họ không tìm ta, ta còn muốn tìm bọn họ đây."
Sau khi nàng nói xong, người bên cạnh còn muốn nói thêm, tuy nhiên Vân Thiên Vũ lại không lên tiếng nữa, nàng tập trung ý chí chữa trị cho người bị thương.
Rất nhiều người bị thương nặng bởi vì được cứu chữa kịp thời đã sống sót.
Người nhà của những người bị thương nặng thương lại đi qua nói lời cảm ơn.
Vân Thiên Vũ khoát tay chặn lại, tiếp tục trị liệu cho người bị thương khác.
Đúng vào lúc này, Ngạo Minh chạy vội tới.
Nó vừa qua lại nhanh chóng bẩm báo: "Chủ tử, vương gia Ly Thân bảo ta qua nói với chủ tử, hắn dẫn theo hai người Triệu Tranh và Hạ Vanh đi theo đám người Đầu Hổ Tông đã lặng lẽ lên núi rồi."
"A."