Tiêu Cửu Uyên, Vân Thiên Vũ cùng với Hoa Khấp Tuyết và Diệp Gia đều ngồi trong phòng Vân Thiên Vũ.
Bên ngoài có mấy con linh thú canh chừng, cho nên người bình thường vào không được.
Trong phòng, Vân Thiên Vũ nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết và Diệp Gia, nói: “Hai người các ngươi vất vả rồi, sau này tất cả sẽ tốt lên thôi, ta sẽ không để các ngươi bị người ta khi dễ nữa.”
Nàng vừa dứt lời thì Hoa Khấp Tuyết và Diệp Gia đều cùng mỉm cười.
Hoa Khấp Tuyết cười xong chợt nhớ đến chuyện phụ thân mình vẫn chưa được nhập từ đường Hoa gia, không khỏi chua xót trong lòng.
Vân Thiên Vũ nhìn thấy nụ cười chua xót trên gương mặt tuấn mỹ của gã, liền biết trong lòng gã đang nghĩ gì, nàng vội an ủi Hoa Khấp Tuyết.
“Hoa Khấp Tuyết, trước mắt ta muốn gầy dựng thế lực, chi bằng ngươi tới giúp ta đi, tin tưởng ta, ta sẽ khiến ngươi trở nên cường đại, chờ đến lúc đó thì đừng nói đến việc đưa phụ thân ngươi nhập từ đường nho nhỏ của Hoa gia, mà là toàn bộ Hoa gia đều phải sợ ngươi.”
Hoa Khấp Tuyết ngẩng đầu nhìn Vân Thiên Vũ, chậm rãi lắc đầu: “Ta không được, linh lực tu vi của ta quá thấp, ta không giúp được cho ngươi.”
“Linh lực tu vi của ngươi rất cao, hơn một năm mà đã từ linh giả thăng cấp lên ngũ linh, đây không phải là ai cũng có thể tùy tiện làm được, sau này ngươi nhất định sẽ rất lợi hại.”
Tu luyện thiên phú của Hoa Khấp Tuyết tuy rằng không thể nào so bằng nàng và Tiêu Cửu Uyên, nhưng lại là thiên phú vô cùng lợi hại.
Chỉ cần thêm thời gian thì gã tuyệt đối sẽ trở thành một cao thủ.
Huống chi gã và nàng cùng đến từ đông đại lục, đồng hương dễ tín nhiệm, cho nên nếu gã đi theo nàng thì nàng vẫn tương đối yên tâm hơn.
Vân Thiên Vũ nghĩ nhìn Hoa Khấp Tuyết nói: “Ta biết một năm nay ngươi ở Hoa gia nhất định chịu rất nhiều đau khổ, chẳng lẽ ngươi không muốn rửa hận sao? Đám người Hoa gia kia thấy ngươi là ngũ linh nên liền bắt ngươi chiếm được vị trí thứ ba mươi trên bảng long phượng tranh bá, rõ rang là muốn làm khó dễ ngươi.”
“Nếu ngươi không đi theo ta, chẳng lẽ còn muốn trở về Hoa gia sao? Ngươi cho rằng ngươi ở lại đó thì Hoa gia bọn họ sẽ tiếp nhận ngươi sao? Nhưng nếu ngươi chịu đi theo ta thì ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi tu luyện, khiến cho ngươi cường đại lên.”
Vân Thiên Vũ nói như vậy đã khiến cho Hoa Khấp Tuyết phải suy xét lại, trước mắt gã không có chỗ đến, vậy có thể đi theo Vân Thiên Vũ thì cũng không tồi.
Ngay cả việc giúp phụ thân nhập từ đường Hoa gia cũng giống như lời Vân Thiên Vũ nói vậy, chỉ cần năng lực của gã cường đại lên rồi thì đừng nói đến việc nho nhỏ kia, muốn thâu tóm toàn bộ Hoa gia cũng còn được nữa.
Cho nên đây là cơ hội của gã.
“Được, ta theo các ngươi.”
Vân Thiên Vũ thuyết phục được Hoa Khấp Tuyết rồi thì mãn nguyện cười sang Diệp Gia: “Biểu tỷ, tỷ cũng tới giúp muội đi.”
Diệp Gia sửng sốt mất một lúc, sau đó vội từ chối: “Nhưng linh lực của tỷ cũng không tốt, tỷ sợ tỷ không giúp được muội cái gì cả?”
“Linh lực tu vi của tỷ không tốt nhưng năng lực quản lý lại rất khá nha, tỷ tới giúp muội quản lý người khác thì sao?”
Vân Thiên Vũ vừa nói vừa kéo tay Diệp Gia lại, thái độ rất kiên định.
“Biểu tỷ, tỷ tới giúp chúng ta đi, trước mắt muội muốn tạo dựng thế lực cho nên rất cần người giúp, tỷ biết tính muội mà, lười và không thích quản chuyện của người khác, nhưng nếu tỷ tới giúp muội xử lý mọi chuyện thì tỷ thấy thế nào?”
Diệp Gia bị nàng thuyết phục triệt để, hơn nữa Diệp Gia cũng không muốn tách khỏi Vũ Nhi.
“Được.”
Diệp Gia cũng đáp ứng rồi, Vân Thiên Vũ lập tức nở nụ cười hài lòng: “Thật tốt quá, từ nay ta sẽ trông cậy vào hai người hết, chúng ta tìm chỗ nào đó để ăn mừng đi.”
Nàng vừa dứt lời thì nghe được tiếng ồn ào phát ra từ phía bên ngoài, cùng với tiếng ồn còn xen lẫn tiếng của Điêu Gia.
“Chủ tử, có người đi về phía này.”
Vân Thiên Vũ quay đầu nhìn về phía Tiêu Cửu Uyên, Tiêu Cửu Uyên lập tức đứng dậy đi ra ngoài mở cửa.
Hắn vừa mở cửa thì người ở bên ngoài đã vội vã lách vào trong.
Bên ngoài có mấy con linh thú canh chừng, cho nên người bình thường vào không được.
Trong phòng, Vân Thiên Vũ nhìn về phía Hoa Khấp Tuyết và Diệp Gia, nói: “Hai người các ngươi vất vả rồi, sau này tất cả sẽ tốt lên thôi, ta sẽ không để các ngươi bị người ta khi dễ nữa.”
Nàng vừa dứt lời thì Hoa Khấp Tuyết và Diệp Gia đều cùng mỉm cười.
Hoa Khấp Tuyết cười xong chợt nhớ đến chuyện phụ thân mình vẫn chưa được nhập từ đường Hoa gia, không khỏi chua xót trong lòng.
Vân Thiên Vũ nhìn thấy nụ cười chua xót trên gương mặt tuấn mỹ của gã, liền biết trong lòng gã đang nghĩ gì, nàng vội an ủi Hoa Khấp Tuyết.
“Hoa Khấp Tuyết, trước mắt ta muốn gầy dựng thế lực, chi bằng ngươi tới giúp ta đi, tin tưởng ta, ta sẽ khiến ngươi trở nên cường đại, chờ đến lúc đó thì đừng nói đến việc đưa phụ thân ngươi nhập từ đường nho nhỏ của Hoa gia, mà là toàn bộ Hoa gia đều phải sợ ngươi.”
Hoa Khấp Tuyết ngẩng đầu nhìn Vân Thiên Vũ, chậm rãi lắc đầu: “Ta không được, linh lực tu vi của ta quá thấp, ta không giúp được cho ngươi.”
“Linh lực tu vi của ngươi rất cao, hơn một năm mà đã từ linh giả thăng cấp lên ngũ linh, đây không phải là ai cũng có thể tùy tiện làm được, sau này ngươi nhất định sẽ rất lợi hại.”
Tu luyện thiên phú của Hoa Khấp Tuyết tuy rằng không thể nào so bằng nàng và Tiêu Cửu Uyên, nhưng lại là thiên phú vô cùng lợi hại.
Chỉ cần thêm thời gian thì gã tuyệt đối sẽ trở thành một cao thủ.
Huống chi gã và nàng cùng đến từ đông đại lục, đồng hương dễ tín nhiệm, cho nên nếu gã đi theo nàng thì nàng vẫn tương đối yên tâm hơn.
Vân Thiên Vũ nghĩ nhìn Hoa Khấp Tuyết nói: “Ta biết một năm nay ngươi ở Hoa gia nhất định chịu rất nhiều đau khổ, chẳng lẽ ngươi không muốn rửa hận sao? Đám người Hoa gia kia thấy ngươi là ngũ linh nên liền bắt ngươi chiếm được vị trí thứ ba mươi trên bảng long phượng tranh bá, rõ rang là muốn làm khó dễ ngươi.”
“Nếu ngươi không đi theo ta, chẳng lẽ còn muốn trở về Hoa gia sao? Ngươi cho rằng ngươi ở lại đó thì Hoa gia bọn họ sẽ tiếp nhận ngươi sao? Nhưng nếu ngươi chịu đi theo ta thì ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi tu luyện, khiến cho ngươi cường đại lên.”
Vân Thiên Vũ nói như vậy đã khiến cho Hoa Khấp Tuyết phải suy xét lại, trước mắt gã không có chỗ đến, vậy có thể đi theo Vân Thiên Vũ thì cũng không tồi.
Ngay cả việc giúp phụ thân nhập từ đường Hoa gia cũng giống như lời Vân Thiên Vũ nói vậy, chỉ cần năng lực của gã cường đại lên rồi thì đừng nói đến việc nho nhỏ kia, muốn thâu tóm toàn bộ Hoa gia cũng còn được nữa.
Cho nên đây là cơ hội của gã.
“Được, ta theo các ngươi.”
Vân Thiên Vũ thuyết phục được Hoa Khấp Tuyết rồi thì mãn nguyện cười sang Diệp Gia: “Biểu tỷ, tỷ cũng tới giúp muội đi.”
Diệp Gia sửng sốt mất một lúc, sau đó vội từ chối: “Nhưng linh lực của tỷ cũng không tốt, tỷ sợ tỷ không giúp được muội cái gì cả?”
“Linh lực tu vi của tỷ không tốt nhưng năng lực quản lý lại rất khá nha, tỷ tới giúp muội quản lý người khác thì sao?”
Vân Thiên Vũ vừa nói vừa kéo tay Diệp Gia lại, thái độ rất kiên định.
“Biểu tỷ, tỷ tới giúp chúng ta đi, trước mắt muội muốn tạo dựng thế lực cho nên rất cần người giúp, tỷ biết tính muội mà, lười và không thích quản chuyện của người khác, nhưng nếu tỷ tới giúp muội xử lý mọi chuyện thì tỷ thấy thế nào?”
Diệp Gia bị nàng thuyết phục triệt để, hơn nữa Diệp Gia cũng không muốn tách khỏi Vũ Nhi.
“Được.”
Diệp Gia cũng đáp ứng rồi, Vân Thiên Vũ lập tức nở nụ cười hài lòng: “Thật tốt quá, từ nay ta sẽ trông cậy vào hai người hết, chúng ta tìm chỗ nào đó để ăn mừng đi.”
Nàng vừa dứt lời thì nghe được tiếng ồn ào phát ra từ phía bên ngoài, cùng với tiếng ồn còn xen lẫn tiếng của Điêu Gia.
“Chủ tử, có người đi về phía này.”
Vân Thiên Vũ quay đầu nhìn về phía Tiêu Cửu Uyên, Tiêu Cửu Uyên lập tức đứng dậy đi ra ngoài mở cửa.
Hắn vừa mở cửa thì người ở bên ngoài đã vội vã lách vào trong.