Vân Thiên Vũ nhìn những người đã chết trong viện, sau đó ngước lên nhìn Tiêu Cửu Uyên trước mắt nàng muốn từ hôn với Tiêu Cửu Uyên, mỗi người mỗi ngả: “Tiêu Cửu Uyên, chúc mừng người đã nhanh chóng tìm được kẻ thù, nhưng giao dịch của chúng ta đã kết thúc, hôn sự của chúng ta cũng nên hủy bỏ, hi vọng người có thể tiến cung xin hoàng thượng hạ chỉ bỏ ý chỉ ban hôn.”
Vân Thiên Vũ vừa nói, trái tim Tiêu Cửu Uyên khẽ run lên, ngón tay vô thức nắm chặt, đồng thời trong lòng vô cùng buồn phiền, hắn muốn hỏi Vân Thiên Vũ vì sao lại phải vội vàng rời xa hắn nhưu vậy?
Nàng không thấy hắn đã tự hạ thấp mình rồi sao? Hắn sống đã nhiều năng, cho tới tận bây giờ chưa từng hạ thấp mình với ai, nhưng giờ hắn phải hạ mình trước nàng, vẫn còn chưa đủ sao?
Những lời này Tiêu Cửu Uyên không thể nói ra, nếu như hắn can đảm nói, hắn dám khẳng định, Vân Thiên Vũ sẽ mắng hắn một trận, cho nên hắn đành phải nhịn.
Nhưng trong lòng vẫn rất chua xót và muộn phiền. Hắn là vương gia quyền cao chức trọng ở Đông Ly quốc, lúc nào cũng ăn to nói lớn, lại bị một nữ nhân ghét bỏ như vậy.
Tiêu Cửu Uyên khó chịu, hai người Tiêu Lăng Phong và Tiêu Dạ Thần ở bên cạnh vô cùng hả dạ, có thể nhìn thấy Tiêu Cửu Uyên cao cao tại thượng nếm trái đắng, thật sự vô cùng thích thú.
Tiêu Cửu Uyên nhanh chóng điều chỉnh tâm lý, ánh mắt thâm trầm nhìn Vân Thiên Vũ nói: “Giao dịch ban đầu đã xong, nhưng trước đây ngươi đã cứu bổn vương một mạng, bổn vương nói sẽ bảo vệ ngươi cả đời, nhưng khi người của Lăng Vân tông đến giết ngươi bổn vương không thể khăng định Diệp Tử Yên kia đã chết, nếu Diệp Tử Yên chưa chết thì không thể thoát được, tông chủ Lăng Vân tông cũng sẽ không được yên, bà ta chắc chắc sẽ phái người tới bắt người, bổn vương sao có thể trơ mắt nhìn ngươi bị bắt đến Lăng Vân tông, cho nên hôn sự này không thể hủy bỏ.”
Tiêu Cửu Uyên nói xong, sắc mặt của hai người Tiêu Lăng Phong và Tiêu Dạ Thần đều thay đổi. Tối nay có người đến ám sát Vũ Mao, dĩ nhiên là người Lăng Vân tông, giờ còn để họ chạy thoát. Diệp Tử Yên trở lại Lăng Vân tông nhất định sẽ quay trở lại. Lăng Vân tông là một trong ba thế lực lớn nhất trong thiên hạ, trong tay bà ta có nhiều cao thủ lợi hại nên nếu họ thực sự muốn bắt Vũ Mao thì Vũ Mao chắc chắn bị bắt đi.
Việc này khiến Tiêu Lăng Phong và Tiêu Dạ Thần lo lắng thực sự, cùng nhau nhìn về phía Vân Thiên Vũ: “Vũ Mao, tạm thời con đừng từ hôn, con phải giữ lấy danh phận Ly thân vương phi, để người Lăng Vân tông phải kiêng dè, nếu con không giữ danh phận đó, sợ rằng họ sẽ không còn điều gì kiêng dè mà bắt con đi.”
Lúc này Tiêu Lăng Phong và Tiêu Dạ Thần hận thế lực mình quá yếu không thể bảo vệ Vũ Mao, chỉ có thể nhờ Tiêu Cửu Uyên bảo vệ nàng.
Đáng tiếc Vân Thiên Vũ không cần, nàng không muốn dây dưa sống chung với Tiêu Cửu Uyên. Nàng không hiểu, bây giờ Tiêu Cửu Uyên đang giở trò gì, kiên quyết không chịu từ hôn. Chẳng lẽ bởi vì nàng đã cứu hắn một lần, nên hắn muốn báo ân ư?
Nhưng không phải cái nàng muốn, nàng chỉ muốn hai người về sau nước sông không phạm nước giếng.
Bởi vì nàng không muốn lại bị tổn thương.
Con người Tiêu Cửu Uyên tính khí thất thường, ai biết được sau này hắn sẽ làm hại nàng như thế nào.
Nàng tuyệt đối không để cho người khác có cơ hội làm tổn thương mình nữa. Vân Thiên Vũ nghĩ, toàn thân lạnh lùng, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, miệng khẽ cong nở nụ cười lạnh: “Tiêu Cửu Uyên, đó là chuyện của ta, không liên quan gì tới người, bây giờ người chỉ cần tiếng cung xin một ý chỉ hủy bỏ hôn sự là được.”
Tiêu Cửu Uyên nghe nàng nói xong, trái tim hắn trùng xuống, hắn đã nói nhiều như vậy mà nữ nhân này còn kiên quyết muốn từ hôn, chẳng lẽ nàng ghét hắn như vậy sao?
Vân Thiên Vũ vừa nói, trái tim Tiêu Cửu Uyên khẽ run lên, ngón tay vô thức nắm chặt, đồng thời trong lòng vô cùng buồn phiền, hắn muốn hỏi Vân Thiên Vũ vì sao lại phải vội vàng rời xa hắn nhưu vậy?
Nàng không thấy hắn đã tự hạ thấp mình rồi sao? Hắn sống đã nhiều năng, cho tới tận bây giờ chưa từng hạ thấp mình với ai, nhưng giờ hắn phải hạ mình trước nàng, vẫn còn chưa đủ sao?
Những lời này Tiêu Cửu Uyên không thể nói ra, nếu như hắn can đảm nói, hắn dám khẳng định, Vân Thiên Vũ sẽ mắng hắn một trận, cho nên hắn đành phải nhịn.
Nhưng trong lòng vẫn rất chua xót và muộn phiền. Hắn là vương gia quyền cao chức trọng ở Đông Ly quốc, lúc nào cũng ăn to nói lớn, lại bị một nữ nhân ghét bỏ như vậy.
Tiêu Cửu Uyên khó chịu, hai người Tiêu Lăng Phong và Tiêu Dạ Thần ở bên cạnh vô cùng hả dạ, có thể nhìn thấy Tiêu Cửu Uyên cao cao tại thượng nếm trái đắng, thật sự vô cùng thích thú.
Tiêu Cửu Uyên nhanh chóng điều chỉnh tâm lý, ánh mắt thâm trầm nhìn Vân Thiên Vũ nói: “Giao dịch ban đầu đã xong, nhưng trước đây ngươi đã cứu bổn vương một mạng, bổn vương nói sẽ bảo vệ ngươi cả đời, nhưng khi người của Lăng Vân tông đến giết ngươi bổn vương không thể khăng định Diệp Tử Yên kia đã chết, nếu Diệp Tử Yên chưa chết thì không thể thoát được, tông chủ Lăng Vân tông cũng sẽ không được yên, bà ta chắc chắc sẽ phái người tới bắt người, bổn vương sao có thể trơ mắt nhìn ngươi bị bắt đến Lăng Vân tông, cho nên hôn sự này không thể hủy bỏ.”
Tiêu Cửu Uyên nói xong, sắc mặt của hai người Tiêu Lăng Phong và Tiêu Dạ Thần đều thay đổi. Tối nay có người đến ám sát Vũ Mao, dĩ nhiên là người Lăng Vân tông, giờ còn để họ chạy thoát. Diệp Tử Yên trở lại Lăng Vân tông nhất định sẽ quay trở lại. Lăng Vân tông là một trong ba thế lực lớn nhất trong thiên hạ, trong tay bà ta có nhiều cao thủ lợi hại nên nếu họ thực sự muốn bắt Vũ Mao thì Vũ Mao chắc chắn bị bắt đi.
Việc này khiến Tiêu Lăng Phong và Tiêu Dạ Thần lo lắng thực sự, cùng nhau nhìn về phía Vân Thiên Vũ: “Vũ Mao, tạm thời con đừng từ hôn, con phải giữ lấy danh phận Ly thân vương phi, để người Lăng Vân tông phải kiêng dè, nếu con không giữ danh phận đó, sợ rằng họ sẽ không còn điều gì kiêng dè mà bắt con đi.”
Lúc này Tiêu Lăng Phong và Tiêu Dạ Thần hận thế lực mình quá yếu không thể bảo vệ Vũ Mao, chỉ có thể nhờ Tiêu Cửu Uyên bảo vệ nàng.
Đáng tiếc Vân Thiên Vũ không cần, nàng không muốn dây dưa sống chung với Tiêu Cửu Uyên. Nàng không hiểu, bây giờ Tiêu Cửu Uyên đang giở trò gì, kiên quyết không chịu từ hôn. Chẳng lẽ bởi vì nàng đã cứu hắn một lần, nên hắn muốn báo ân ư?
Nhưng không phải cái nàng muốn, nàng chỉ muốn hai người về sau nước sông không phạm nước giếng.
Bởi vì nàng không muốn lại bị tổn thương.
Con người Tiêu Cửu Uyên tính khí thất thường, ai biết được sau này hắn sẽ làm hại nàng như thế nào.
Nàng tuyệt đối không để cho người khác có cơ hội làm tổn thương mình nữa. Vân Thiên Vũ nghĩ, toàn thân lạnh lùng, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, miệng khẽ cong nở nụ cười lạnh: “Tiêu Cửu Uyên, đó là chuyện của ta, không liên quan gì tới người, bây giờ người chỉ cần tiếng cung xin một ý chỉ hủy bỏ hôn sự là được.”
Tiêu Cửu Uyên nghe nàng nói xong, trái tim hắn trùng xuống, hắn đã nói nhiều như vậy mà nữ nhân này còn kiên quyết muốn từ hôn, chẳng lẽ nàng ghét hắn như vậy sao?